ngoại truyện sam sam đến đây an nè sinh đôi

"Neo." La Sâm nói, "Đã bốn ngày rồi cháu chưa trả lời mail của chú." Lý Nãi Ấu nghẹn ngào, có chút chột dạ cúi đầu. Cũng không phải cậu không muốn trả lời mà vì gần đây email nào La Sâm cũng thúc giục cậu về nhà nên Lý Nãi Ấu không biết phải trả lời như thế nào. "Thứ hai." La Sam tiếp tục nói. HỆ THỐNG ĐIÊN CUỒNG TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG TRUYỆN BE. Chuyển ngữ: EVERGREEN với sự trợ giúp của rất nhiều bạn đáng yêu. Thể loại: Khoái xuyên, xuyên thư, hệ thống, 1×1, đôi bên yêu thầm, công si tình phúc hắc × thụ trắng mềm ngoan, có H, HE. Bong bóng lên trời. Posted on March 25, 2011 under Short Stories/Truyện ngắn, Yun's Works/Sáng tác. Chiều, mặt trời đang ngả dần sau những tòa cao ốc. Cái nắng cuối năm tuy chẳng quá oi nồng song vẫn gắt gỏng, khó chịu trút từng đợt xuống mặt đường. Giữa những dòng xe cộ đang Du Y. Tác giả: Priest. Edit: Lam. Beta: ChanChan & Tiny. Phiên ngoại 2. Kị sĩ Nhị Béo và Công chúa hạt đậu. Cách sống của một người thể nào cũng liên quan đến tính cách của người đó, hai người ở cùng một chỗ, thế thì phải xem xem cách ở chung của họ là gió đông thổi bạt gió tây hay là ngưu tầm ngưu mã tầm mã ~ Cn mới nhất, nhanh nhất, miễn phí điện tử thư hạ tái. [K] đồng nghiệp ngoại truyện. Tác giả: mạch trần mạn. Văn án: đây là [K] đồng nghiệp kịch trường. tác giả bác ái đảng đêm y bản mạng. vọng tưởng chữa khỏi bị thứ nhất quý ngược tới rồi đích Knight. văn mimpi bertemu ayah yang sudah meninggal togel. Sam Sam khỏe mạnh từ nhỏ, nên bị rút 300CC máu cũng chẳng thấm vào đâu, vui sướng nghỉ ngơi vài ngày, hết thời hạn nghỉ phép, tất nhiên phải đi Sam Sam lúc này vẫn chưa biết rằng cán cân cuộc sống của cô đã bắt đầu xiêu ra vừa đi làm Sam Sam đã bị trưởng phòng cáu kỉnh gọi vào phòng làm việc mắng cho một trận, vì bảng số liệu báo cáo mà cô ký tên có sai sót. Phong Đằng là một tập đoàn lớn, phía dưới còn có vài công ty con về các lĩnh vực công nghiệp khác nhau. Căn cứ vào mức độ lớn bé của mỗi công ty mà bố trí số lượng kế toán. Sam Sam - một nhân viên mới, kỳ thực trước nay chưa làm được việc gì, chỉ nhìn đồng nghiệp hướng dẫn cô làm báo biểu, đứng bên cạnh học tập, sau đó ký tên vào báo biểu mà đồng nghiệp đã làm xong. Chuyện này trong lòng trưởng phòng biết rõ, có điều ông ta vốn dĩ không ưa người mới, nên mượn cớ để ra Sam Sam cũng chẳng làm sai chuyện gì, cái sai duy nhất là cô rõ ràng không đủ tiêu chuẩn nhưng lại được vào làm ở một tập đoàn nổi tiếng là tuyển dụng khắt khe, không phải sinh viên tốt nghiệp từ các trường đại học nổi tiếng thì không nhận, hơn nữa vì tuyển dụng cô mà phải loại ra người có điều kiện rất tốt do chính trưởng phòng lựa chọn. Trưởng phòng kế toán là một ông già vô cùng chính trực, nghi ngờ Sam Sam đi cửa sau, nên tự nhiên sẽ không vừa ý với thể làm việc ở Phong Đằng, đôi lúc Sam Sam tự cảm thấy chột dạ. Tuy cô cũng tốt nghiệp đại học chính quy của “chương trình 211” chương trình 211 chính là đề cương phát triển và cải cách giáo dục TQ, do chính phủ thực hiện nhằm hướng tới thế kỷ 21, xây dựng trọng điểm khoảng 100 trường đại học, tiếng anh tin học đều đạt, nhưng vẫn còn kém xa các đồng nghiệp có lý lịch xuất sắc khác. Lúc đầu hoàn toàn không chút hy vọng khi điền vào lý lịch trên mạng cùng với bạn bè, ai ngờ đâu có thể trúng tuyển trưởng phòng kết luận “Đại học loại ba, trình độ loại ba, không cần biết phòng nhân sự tại sao tuyển dụng chị, tốt nhất chị hãy nghĩ cách làm thế nào để qua được thời gian thử việc”, Sam Sam buồn rầu rời khỏi phòng ông gian thử việc ơi là thời gian thử việc, không biết sếp lớn có thể xem xét thái độ tích cự hiến máu miễn phí ngày hôm đó mà cho cô qua thời gian thử việc không, như vậy… ít nhất… sau này vẫn có thể làm kho dự trữ máu tạm trong đầu Sam Sam đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, không lẽ vì nhóm máu hiếm mà cô được tuyển dụng ư? Còn nhớ lúc đầu trên mẫu đăng ký dự tuyển, có ghi rõ nhóm máu ở mục phải điền cô đã thấy rất kỳ lạ Sam Sam bị ông già kia mắng chẳng khiến đồng nghiệp quan tâm, bọn họ đều bận rộn công việc của mình, điều này càng khiến cho Sam Sam đã buồn rầu lại càng buồn rầu đồng nghiệp mới cùng trúng tuyển với Sam Sam rất nhanh chóng tìm thấy các anh chị khóa trên của mình ở văn phòng, nên dễ dàng thuận lợi hoà nhập với môi trường lớn này, Sam Sam luôn luôn có cảm giác đang đi trên con đường lạc lõng, điều này khiến cho một Sam Sam từ nhỏ tới lớn thường quan hệ tốt với mọi người cảm thấy chán nản, không tránh được việc bắt đầu nghi ngờ năng lực của mình có phải quá dở tệ?Đây thực ra không phải là vấn đề của cô, một là do văn hóa doanh nghiệp Phong Đằng vốn yêu cầu sự tỉnh táo, bình tĩnh và hiệu suất công việc cao, thứ hai là do đồng nghiệp đều cảm thấy với năng lực của Sam Sam mà vào được công ty chắc chắn phải có hậu thuẫn, trước khi làm rõ ai là chỗ dựa của cô ấy, mọi người đều giữ khoảng cách, không quá xa cách cũng không quá gần gũi – đây là một trong những nguyên tắc sinh tồn trong quan hệ phức tạp giữa các đồng nghiệp tại công ty điều người mới này thường ngày luôn thật thà chất phác, nhưng việc này lại rất kín tiếng, ở văn phòng có người nói bóng nói gió mấy lần mà cũng chưa hỏi ra được manh điều buổi trưa hôm nay, suy đoán về chỗ dựa của Sam Sam cuối cùng đã lộ ra manh ký cấp cao của văn phòng CEO, cô Linda, tay cầm hộp đựng cơm không tương xứng chút nào với ngoại hình xinh đẹp, cao quý hơn người của cô, đứng trước cửa phòng tài vụ “Xin hỏi, vị nào là cô Tiết Sam Sam?”Sam Sam nghi ngờ nhìn người đồng ngiệp, sau đó đứng dậy “Là tôi.”Từ biểu hiện khác thường và tiếng thì thầm khe khẽ của các đồng nghiệp, Tiết Sam Sam đoán cô nàng này tuyệt đối không đơn giản, trong lòng bất giác kêu thể nào, chắc là có sai số gì, đến cấp trên cũng đều bị làm cho kinh động, người ta rõ ràng đến cơm cũng không ăn mà bưng bát đến đây bắt người…Tiết Sam Sam cứng ngắc đứng lên, nhìn Linda bước đến trước đó Linda mỉm cười nói “Chào cô Tiết, tôi là Linda, đây là cơm trưa Phong tổng kêu tôi mang đến”.Phong tổng? Cơm trưa?Các đồng nghiệp bất giác mở to miệng… Không phải chứ… Chỗ dựa của Tiết Sam Sam… lại có thể… lại có thể là CEO?Đương nhiên, nếu họ nhìn Tiết Sam Sam, sẽ phát hiện ra miệng cô còn há rộng hơn cả bọn vuốt vuốt tay áo, để lại hộp cơm rồi rời đi, các đồng nghiệp đi ăn với nét mặt đầy suy tư, trong phòng chỉ còn lại Tiết Sam Sam, cảm động mở hộp cơm mà nhà tư bản mang dù không có hải sâm, vây cá như Sam Sam muốn, nhưng vẫn rất thịnh soạn. Cơm, gan lợn xào, thịt bò xào, rau chân vịt luộc, rong biển trộn, nấm xào ra còn thêm những lát cà rốt, một bát canh đậu đỏ với táo cái này… đều bổ máu?Vừa nãy còn đắm chìm trong tình cảm của nhà tư bản, Sam Sam đột nhiên có dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ em gái ông chủ lại xảy ra chuyện gì, ông chủ muốn cô bồi bổ để tiếp tục cho máu ư. = = Sam sam đến đây ăn nè! - Chương 33 Một câu nói của Phong Đằng làm cho Sam Sam tỉnh ngộ. Thì ra trong tiềm thức cô cảm thấy anh và cô sẽ chia tay? Cho nên không dám lên phòng anh ăn cơm, không dám cho đồng nghiệp biết, thậm chí cũng nói không nói cho cả nhà biết….. Lần đó, nếu Phong Đằng không chủ động nhắc chuyện mời cơm, có khi cô cũng không nói cho Đại Hoa nghe cô có bạn trai…. Thì ra…. Bản thân cô luôn suy nghĩ vậy sao? Sam Sam liên tục mất ngủ nhiều đêm… Bốn ngày sau, ông nội Tiết xuất viện. Ông đã có thể đứng lên được, điều trị đúng cách nên ông khỏe lại rất nhanh. Mẹ Tiết và mọi người vì chăm sóc ông mà kiệt sức, cả nhà nhất trí trở về, một phút cũng không đợi được làm Sam Sam phải chạy ngay làm thủ tục xuất viện, đặt vé xe. Bọn họ đi rồi, cô cảm thấy giống như trút được gánh nặng. Cô dọn dẹp căn phòng Phong Nguyệt cho gia đình cô ở, sau đó đem chìa khóa trả lại. Đương nhiên để bày tỏ lòng cảm ơn, cô còn muốn mời Phong Nguyệt và Nguyên Lệ Trữ dùng cơm. Cô gọi điện thoại cho Phong Nguyệt rồi bỗng nhiên nghĩ đến Phong Đằng, kỳ thật lần này cô mang ơn anh rất nhiều. Nhưng mà….. vẫn phải chờ tới ngày mai mới cám ơn anh được! Trong số vạn người rảnh rỗi, có thể nói Phong Nguyệt đứng nhì không ai dám đứng nhất cả. Nghe Sam Sam mời cơm, Phong Nguyệt cũng không khách sáo, sảng khoái nói “Hôm nay đi, tôi định buổi chiều đi dạo phố mua quần áo cho cục cưng. Để tôi gọi cho Lệ Trữ.” Ba người hẹn nhau ở trung tâm thương mại, Sam Sam đề nghị ăn cơm xong, lại cùng nhau đi dạo phố. Điều đáng sợ nhất trên đời chính là đi dạo phố cùng Phong Nguyệt, cô tinh lực hơn người, đi một lúc tới bốn năm cái trung tâm. Nguyên Lệ Trữ vẫn điềm nhiên như thường, bất quá Sam Sam chỉ cảm thấy cách Lệ Trữ nhìn mình là lạ, giống như đang châm biếm, mỉa mai cô. Đi dạo suốt ba tiếng, Phong Nguyệt rốt cuộc cũng sắm đồ xong, gọi điện thoại kêu tài xế tới đón. Kết quả một lúc sau, tài xế gọi điện thoại nói trên đường xe bị hư, nhất thời không tới đón được. Phong Nguyệt buồn bực, cô lại không thích đi taxi, đột nhiên nghĩ đến công ty Phong Đằng cũng ở gần đây liền gọi điện thoại cho anh “Anh, em, Sam Sam và Lệ Trữ đang đi dạo phố, mà giờ xe lại bị hư, anh tới đón tụi em được không?” “Anh ấy kêu chút nữa sẽ tới.” Phong Nguyệt cúp điện thoại, nhìn đồng hồ “Ai nha, đứng đây chờ chi, hay là chúng ta đi dạo nữa đi!” Ba người lại đi vòng vòng trong trung tâm. Phong Nguyệt nhắm trúng một đôi giày trong cửa hàng, mà hiện tại lại không có cỡ của cô, nhân viên phải chạy tới kho hàng lầu năm để lấy. Phong Nguyệt nhàn rỗi không việc gì làm, tùy tiện đi dạo ngắm nghía quần áo. Ánh mắt cô bỗng nhiên sáng ngời “Sam Sam, đến thử xem, đôi này rất hợp với cô.” Sam Sam biết Phong Đằng sắp tới mà tâm thần bất an, Phong Nguyệt đem qua cho Sam Sam thử, thế nhưng quên nhìn cỡ giày, một lực mang vào chân Sam Sam…. Tốt lắm, cởi ra không được! Sam Sam cả người choáng váng, lúc này mới nhìn xem cỡ giày, nhỏ hơn cỡ chân cô hai số. Cô, cô, sao cô lại mang vào được? Phong Nguyệt dùng sức cởi đôi giày ra, lau lau trán rồi nói “Không được rồi, tôi tháo ra không được, hay là chờ nhân viên cửa hàng quay lại đi.” Đợi một lúc mà nhân viên cửa hàng cũng chưa quay lại, lúc nãy Phong Đằng đã gọi điện thoại thúc giục. Phong Nguyệt cầm di động nói “Anh, tụi em chưa xuống được, anh ở bãi đậu xe chờ tí nhé.” Nguyên Lệ Trữ vẻ mặt chế giễu đề nghị “Chúng ta chắc còn ở lại đây lâu, ở bãi đậu xe không khí ngột ngạt lắm, kêu anh Phong lên đây luôn đi.” Phong Nguyệt ngẫm lại thấy Lệ Trữ nói cũng đúng, Sam Sam định mở miệng ngăn cản, lời chưa nói thì đã nghe Phong Nguyệt oang oáng trên điện thoại “Anh, nếu anh không anh lên đây đi, tụi em đang ở lầu một cửa hàng giày dép XX.” Nguyên Lệ Trữ trong lòng cực kỳ đắc ý. Phong Nguyệt thì không thấy gì cả, nhưng Lệ Trữ mẫn cảm nhận ra Tiết Sam Sam không hề xứng đôi với Phong Đằng. Lúc ở nông trại, cô nhìn sơ cũng biết anh và Tiết Sam Sam có vấn đề. Hơn nữa, theo như cô biết, lúc ông nội Tiết Sam Sam nằm viện, anh cũng chưa tới thăm bao giờ. Cô luôn cảm thấy Tiết Sam Sam rất chướng mắt, đinh ninh anh ghét bỏ Tiết Sam Sam hơn phân nữa là do đại gia đình rắc rối của Sam Sam làm cho anh chịu không nổi. Nếu Phong Đằng đã chán ghét Sam Sam, nếu thấy bộ dáng chật vật của cô bây giờ, khẳng định cô nhất định chẳng còn cơ hội nào cả. Không tháo giày ra được là chuyện nhỏ, nhưng cũng đủ chật vật, nếu Phong Đằng không còn mặn mà gì với Tiết Sam Sam, ác cảm ngày càng chồng chất, chắc chắn Phong Đằng sẽ càng ghét bỏ Sam Sam! Nghĩ đến đây, Nguyên Lệ Trự quả thực mong chờ Phong Đằng xuất hiện. Sam Sam liếc nhìn Nguyên Lệ Trữ một cái, không nói gì cả, chỉ cúi đầu nhìn nhìn giày của mình. Cô luôn ngơ ngơ ngác ngác, nhưng ở cùng Phong Đằng một thời gian, đối với mấy chuyện của Phong Đằng cô cũng biết đôi chút. Cô cảm thấy Lệ Trữ đang tính toán gì đó. Phong Đằng bộ dạng mất kiên nhẫn xuất hiện ở cửa, Phong Nguyệt liền ngoắc anh vô “Anh, ở đây nè.” Phong Đằng đi về phía họ, ánh mắt ngừng lại ở Sam Sam, không kiên nhẫn hỏi “Sao lại lâu vậy?” Phong Nguyệt thoáng nhìn Sam Sam, ấp úng nói “Ách, nhân viên cửa hàng đang đi lấy giày, tụi em đang đợi.” Sam Sam rầu rĩ nói “Em thử giày, kết quả tháo ra không được, đang chờ nhân viên cửa hàng quay lại để tháo ra.” Phong Đằng nhìn cô, Sam Sam nói xong liền cúi đầu, vẻ mặt u sầu ủ rủ….Phong Đằng “hừ” một tiếng đi về phía Sam Sam. Nguyên Lệ Trữ tim đập thình thịch, mở to hai mắt chờ xem kịch vui……… Ai ngờ Phong Đằng đi đến trước mặt Sam Sam, bỗng nhiên một bên gối quỳ xuống, một tay đỡ chân cô, tay kia dùng chút sức từ từ tháo giày ra. Nguyên Lệ Trữ ngây người. Phong Nguyệt khiếp sợ trợn tròn hai mắt nhìn…. Trời a! Anh cô dám ở trước mặt bàn dân thiên hạ giúp Sam Sam tháo giày! Không, không, điều trọng điểm là tư thế cởi giày rất giống như đang cầu hôn! Ai nha nha, nhưng mà cầu hôn ở cửa hàng bách hóa thật không lãng mạn….. Phong Nguyệt tâm trí nháy mắt đã bay tận phương trời nao….. Sam Sam đang cúi đầu cũng ngẩng lên, giật mình nhìn vai bờ vai rộng lớn của anh. Bộ vest thẳng tắp của anh nhăn lại vì cái tư thế này, tay anh ấm áp rất có lực dừng lại nơi chân cô. Cô kinh ngạc nhìn anh, cảm giác như anh muốn đứng lên, bất chấp chân không mang giày, vội vươn tay ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nói “Anh còn giận em sao?” Phong Đằng nhíu mày nói “Buông tay, mang giày vô.” Sam Sam không nghe anh vẫn bướng bỉnh ôm lấy anh. Phong Đằng bất động trong giây lát, sau đó ôm lấy eo cô, “Em xác định muốn ở đây cùng anh nói chuyện?” Sam Sam lại cúi đầu lần nữa, Phong Đằng lấy chìa khóa xe ném cho Phong Nguyệt “Tự em lái xe về đi.” Phong Nguyệt nhận chìa khóa rồi “ừ ừ” hai tiếng, sau đó kéo Nguyên Lệ Trữ không cam lòng, hồn phiêu phách tan đi ra khỏi cửa hàng, ngay cả đôi giày định mua Phong Nguyệt cũng chẳng nhớ tới. Trong cửa hàng chỉ còn hai người bọn họ, Phong Đằng cúi đầu nhìn cô, “Hiện tại em mang giày vô được chưa?” Sam Sam mặt đỏ bừng bừng, thì ra cô đang đứng trên chân của anh, cô vội vàng buông ra, dựa người vào anh để mang giày. Nhân viên cửa hàng lúc này đã quay lại, thấy trong tiệm chỉ còn lại một nam một nữ, vẻ mặt cầu xin hỏi “Xin hỏi, vị tiểu thư kia đi đâu rồi?” Sam Sam giật nhẹ tay áo Phong Đằng, “Nguyệt muốn mua giày.” Quẹt thẻ xong, Phong Đằng cầm theo túi giấy đi trước, Sam Sam theo sau, nhịn không được hỏi “Chúng ta đi đâu?” Phong Đằng không trả lời, Sam Sam đành phải yên lặng đi theo, đi được một quãng thì liền bị ai đó kéo vào một góc đường không một bóng người. “Tốt lắm, em có gì muốn nói với anh thì nói đi.” Giọng nói Phong Đằng trở nên ôn nhu. Góc đường sáng sủa lẳng lặng, hoàn toàn không âm thanh huyên náo của trung tâm thương mại. Một lát sau, Sam Sam thấp giọng nói “Lần này cám ơn anh đã giúp đỡ!” “Cái em muốn nói là điều này?” Nhìn anh mất kiên nhẫn, Sam Sam vội nói “Không phải, em, em muốn nói, xin lỗi.” Phong Đằng lặng người. Sam Sam nói tiếp “Em chưa từng nghĩ sẽ chia tay anh, với lại em cũng không hề nghĩ sau này sẽ chia tay. Em không dám nghĩ nhiều, cũng không dám nói cho cả nhà nghe, hay để đồng nghiệp biết, bởi vì từ đáy lòng em luôn cảm thấy chúng ta có lẽ sẽ không quen nhau lâu. Em với anh chênh lệch quá lớn. Em sợ khi nghe người khác nói em không xứng với anh. Cho nên chỉ biết trốn tránh mà thôi.” “Xem ra hai ngày nay em suy nghĩ rất nhiều.” Phong Đằng chăm chú nhìn cô, giọng nói có lành lạnh, “Vậy em định làm gì bây giờ? Tiết Sam Sam, sự chênh lệch giữa chúng ta vẫn tồn tại.” Sam Sam nhìn anh, bộ dạng kiên định, nắm tay anh rồi nói “Cho nên kì này em nhất định phải thi đậu CPA!” Phong Đằng bất động, hoài nghi lỗ tai mình nghe lộn, anh chậm rãi lặp lại ba chữ cái tiếng anh “CPA?” “Phải, là lớp kế toán viên cao cấp.” Sam Sam nặng nề gật đầu, “Trước khi em nói thi cái này chỉ là đùa, nhưng lần này là thật. Mai mốt em sẽ thi luôn kế toán viên cao cấp quốc tế!” “Tốt lắm. Tiết Sam Sam, cho anh một lời giải thích đề tài của chúng ta hiện nay sao lại là chức vụ của em?” “Không, không được sao?” Sam Sam lắp bắp giải thích, “Em nghĩ như vậy vì anh thực rất tài giỏi, em phải cố gắng thật nhiều. Tuy gia thế chúng ta chênh lệch, không thể thay đổi được, trách thì trách chúng ta đầu thai không đúng nhà. Cho nên em phải cố gắng vươn lên trong sự nghiệp. CPA,là khóa kế toán viên cao cấp, em mà có bằng đó rồi thì khoảng cách giữa chúng ta sẽ rút ngắn. Em sẽ cố gắng hết mình.” Phong Đằng nhìn vào mắt Sam Sam, lúc đầu có chút tức giận nhưng cơn giận đó nháy mắt đã tan biến. Anh nhớ Phong Nguyệt từng hỏi anh, vì sao thích Sam Sam. Có lẽ ngay từ đầu không phải thích. Mà là thấy cô thú vị, nhu thuận, làn da trắng nõn làm anh muốn nựng, ở bên cạnh cô rất thoải mái. Anh đã từng gặp người đẹp hơn cô, trí thức, danh môn khuê tú, nhưng anh chẳng hề động lòng. Anh nghĩ mình sẽ không động lòng với ai cả, nhưng từ khi gặp cô và cho tới thời khắc này, anh biết rõ anh không còn đường lui nữa. Thế thì cứ tiến lên đi! Anh bước đi chậm rãi, đem cô ôm vào lòng. Vì thế, những giây tiếp theo, Sam Sam bị một vòng tay rắn chắc ôm chặt cứng. Sam Sam sửng sốt một chút, sau đó vòng tay ôm lưng anh. “Kỳ thật em cũng đã quyết định một chuyện.” Một lát sau Sam Sam ở trong lòng anh nói. “Chuyện gì?” “Ngày mai em sẽ nói anh nghe.” Ngày hôm sau giờ cơm trưa, đồng nghiệp hỏi Sam Sam “Đi căn tin ăn không Sam Sam?” Sam Sam lắc đầu “Các bạn đi đi, mình đi chỗ khác ăn.” “Đi đâu?” Vị đồng nghiệp thuận miệng hỏi “Phòng của Phong Đằng.” Sam Sam thản nhiên trả lời. Nhóm đồng nghiệp “…………” Nhóm đồng nghiệp khiếp sợ một phen, Sam Sam cầm cặp lồng cơm lên lầu 22., Linda vẫn đang làm việc, Sam Sam tiến lên hỏi “Linda, Phong Đằng ở trong văn phòng sao?” Linda có chút do dự, Tiết Sam Sam đã lâu không lên đây, sao tự nhiên hôm nay lại lên chứ? Trợ lý Phương vừa vặn đi ra, thấy Tiết Sam Sam liền ân cần hỏi thăm bệnh tình của ông nội Tiết. Thấy thái độ của trợ lý Phương như thế và còn nghe lỏm được cuộc nói chuyện, Linda đã hiểu rõ mọi chuyện, một bên cô thầm trách trợ lý Phương sao không báo ình biết, một bên tha thiết nói “Cô muốn tôi thông truyền không?” Sam Sam khéo léo từ chối “Tôi tự đi tìm anh ấy.” Sam Sam đi đến phòng Phong Đằng, gõ cửa. “Vào đi.” Sam Sam mở cửa,nhưng không có đi vào, ôm cặp lồng cơm đứng ở cửa hỏi “Em có thể tới đây ăn cơm không?” Anh đang coi văn kiện thì ngẩng lên đầy vẻ kinh ngạc nhìn cô, anh mỉm cười, buông cây bút trong tay, “Hoan nghênh em đến.” Dịch ss bí mật >__< Dịch jini83Cái gọi là H kiểu rùa, chính là H theo kiểu tiếp xúc bằng chân điện thoạiRất lâu, rất lâu sau đó, khi ấy Sam Sam đã trở thành bạn gái chính thức của boss, có một hôm, boss đột nhiên phát hiện trong điện thoại của Sam Sam, nhạc chuông dành cho mình lại giống y những gã điên máu, lệnh cho Sam Sam lập tức đổi nhạc chuông khác với mọi cơn thịnh nộ của anh, Sam Sam dè dặt nói “Điện thoại của em chỉ có 2 loại nhạc chuông, một loại dành cho nam, một loại dành cho nữ, anh muốn là loại thứ ba à?”Chân tướng gan lợnRất lâu, rất lâu sau đó, khi ấy Sam Sam đã gả cho Phong tiên sinh, cuộc sống mỗi ngày đều “nước sôi lửa bỏng”, cô đã trở thành bạn chí cốt nơi khuê phòng với Phong tiểu thư. Một hôm, Sam Sam tán gẫu với Phong tiểu thư, nhớ lại chuyện xưa, cảm nhận sâu sắc cuộc sống như hiện tại hoàn toàn chính là do tai họa gan lợn của đại tiểu thư gây ra, buồn rầu nói “Gan lợn một tháng trời em mang đến, thật hại người quá đi.”Đại tiểu thư sửng sốt “Em mang gan lợn tận 1 tháng trời bao giờ? Chỉ có mấy ngày thôi mà.”Sam Sam “……”Sam Sam hồi lâu mới hiểu ra, tức giận đùng dung nói “Thật quá đáng, hôm nay chị nhất định phải cho anh ta ngủ ở thư phòng.”Phong tiểu thư nhìn Sam Sam với ánh mắt nghi ngờ. Cô là người hiểu rõ anh trai mình nhất, anh trai cô từ nhỏ đã nham hiểm xảo quyệt, trước nay cô chưa chiếm được lợi thế đến quá một lần. Sam Sam làm thế nào được chứ?Đối với sự nghi ngờ trong mắt Phong tiểu thư, một Sam Sam đã bốc cháy nay lại càng căm phẫn gật đầu hết sức kiên định sớm ngày thứ hai, Phong tiểu thư đã gọi điện cho Sam Sam “Thế nào? Thế nào rồi? Anh trai em hôm qua ngủ ở thư phòng à?” Bỏ qua sự tò mò của cô ấy đi, làm bà chủ gia đình là công việc vô vị nhất trên thế giới này mà.“À…” Sam Sam ngập ngừng ấp úng trong điện thoại, hồi lâu mới trả lời mơ hồ “…… đúng vậy.”“Vậy sao giọng chị lại yếu ớt đến thế?”“À… Chị phải đi họp rồi, gác máy nhé.”“Cạch”.Ngay lập tức trong điện thoại vang đến âm báo bận, Phong tiểu thư giật mình, kiềm chế không nổi sự ngạc nhiên, cả gan gọi điện cho anh trai “Anh, hôm qua anh, cái đó, Sam Sam hình như rất giận, không cãi nhau chứ.”“Không.” Giọng của Phong tiên sinh rất tử tế.“Ha ha” Phong tiểu thư cười khan, “Em đã nói, Sam Sam còn kêu phải bắt anh ngủ ở thư phòng, sao có thể thế chứ, ha ha.”“Hôm qua anh ngủ ở thư phòng.”“Hả?” Phong tiểu thư ngạc nhiên kêu kia điện thoại, Phong tiên sinh như đang cười nhẹ. “Thỉnh thoảng thay đổi địa điểm cũng rất thú vị.”Phong tiểu thư hoang mang, ngủ ở thư phòng cũng thú vị ư? Hơn nữa giọng cười của anh cô có phần kì lạ. Cô còn hỏi thêm, thấy anh trai nói “Sáng sớm em đã gọi điện đến để hỏi cái này à? Có phải là rất nhàn rỗi không? Anh đi họp đây, gác máy nhé.”“Cạch.”Trong điện thoại lại vang đến âm báo bận lần họp? Phong tiểu thư buồn rầu vứt ống nghe xuống, có điều anh cô lại có thể nói với cô những lời tán gẫu nhiều đến thế thật hiếm có. Chăm sóc con trai một chút, cuối cùng vẫn không cam tâm, lại đi hỏi Sam Sam, Sam Sam vẫn úp úp mở mở, nhanh chóng cúp bên kia điện thoại, Sam Sam bò ra bàn lặng lẽ gào xót, ôi ~~ hôm qua sao nghĩ mãi cũng chẳng ra, lại đi đơn phương khiêu chiến boss, kết quả, kết quả ……Kết quả tối qua boss đại nhân quả thực ngủ ở thư phòng đấy, nhưng mà… cô cũng ngủ ở đó luôn……Sam Sam nhớ đến chuyện tối qua, mặt tự nhiên nóng cả lên, chuông điện thoại đột nhiên báo có tin nhắn, Sam Sam cầm lên xem, tin nhắn đến từ boss đại nhân – cái người mà hôm nay có rất nhiều cuộc họp ý——“Sam Sam, tối nay có muốn giam anh trong nhà bếp không?”PS thực ra Phong tiên sinh bị oan, gan lợn không phải là ý của anh, mà là ý của đầu bếp…Khi tôi Cố Mạn mang H đưa bạn tôi xem, cô ấy xem đến N lần, nhưng vẫn không xem ra chỗ nào H……Vì thế mới nói, xem H cũng phải có thiên bẩm, nhìn chưa ra H ở chỗ nào, nhanh đi úp mặt vào tường ss JiniNote H theo bạn Ve là Hentai, đi hỏi đi hỏi lại mấy người đều bảo hentai, qua đây mới biết mỗi missoco là trong sáng lương thiện nhất >_

ngoại truyện sam sam đến đây an nè sinh đôi