nguyễn trọng thơ là ai

Nghị luận về Lòng bao dung (3) Trong cuộc sống, không ai là hoàn hảo. Ai cũng mang trong mình những yếu đuối rất con người. Và vì thế ai cũng cần được khoan dung Khoan dung là một phẩm chất đáng trân trọng của con người. Khoan dung là biết tha thứ, bỏ qua cho những sai lầm Thơ NGUYỄN TẤT NHIÊN. Tôn Sư Trọng Đạo vốn là truyền thống văn hóa lâu đời tốt đẹp của dân tộc Việt Nam nói chung và người dân BH nói riêng, để thể hiện lòng kính trọng, biết ơn công lao của Thầy Cô trong việc giáo dục nhân cách và truyền bá kiến thức cho các Đoạn trích này nhất là 12 câu thơ miêu tả Thúy Kiều đã khơi gợi trong ta không ít những tình cảm đẹp. Có khiến ta càng thêm cảm phục trước tài năng thơ của tác giả Nguyễn Du, khiến ta càng thêm yêu mến, trân trọng những người phụ nữ trong xã hội phong kiến. Bài thơ Việt Bắc là khúc tình ca và cũng là khúc hùng ca về cuộc kháng chiến và con người kháng chiến Tháng Bảy 16, 2016 Tháng Năm 18, 2021 admin khối 12 Miễn bình luận trên Bài thơ Việt Bắc là khúc tình ca và cũng là khúc hùng ca về cuộc kháng chiến và con người kháng chiến Nhận xét về đoạn trích Đất Nước của Nguyễn Khoa Điềm có ý kiến cho rằng: "Tư tưởng Đất Nước của nhân dân là nguồn cảm hứng mãnh liệt của Nguyễn Khoa Điềm trong đoạn trích Đất Nước". Bằng việc cảm nhận đoạn trích Đất Nước (Trường ca Mặt đường mimpi bertemu ayah yang sudah meninggal togel. Bài thơ Thơ Hàn Mặc Tử, tác giả tự sự tôi làm thơ. Một bài thơ được gọi là điên của tác giả, ca từ nếu không nói là rất khó hiểu. Tạm hiểu bài thơ tác giả nói về tôi làm thơ, sự miên mang, suy tư thả hồn vào những câu thơ say sưa và nín lặng. Thơ Hàn Mặc Tử Ai nói vườn trăng là nói vườn mơ. Ai nói bến mộng là nói bến tình. Người thơ là khách lạ đi giữa nguồn trong trẻo. Trên đầu người là cao cả, vô biên và vô lượng, xung quanh người là mơn trớn với yêu đương vây phủ bởi trăm giây quyến luyến- Làm bằng êm dịu, làm bằng thanh bai… Gió phương mô đẩy đưa người đến bờ xa lạ, đầy trinh tiết và đầy thanh sắc. Người dừng lại để hái những lá tinh hoa. Người nín lặng để mà nghe tiếng trăng reo vang như tiếng châu báu vỡ lở. À, ra người cũng dại dột hốt vàng rơi bọc trong vạt áo. Trí người đã dâng cao và thơ người dâng cao hơn nữa. Thì ra người đang say sưa đi trong mơ ước, trong huyền diệu, trong sáng láng và vượt khỏi ra ngoài hư linh. Tôi làm thơ? Nghĩa là tôi nhấn một cung đàn, bấm một đường tơ, rung rinh một làn ánh sáng. Anh sẽ thấy hơi đàn lả lướt theo hơi thở của hồn tôi và chìu theo những sóng điện nóng ran trút xuống bởi năm đầu ngón tay uyển chuyển. Anh sẽ run theo khúc ngân nga của tơ đồng, sẽ để mặc cho giai âm rền rĩ nuối không ngưng. Và anh sẽ cảm giác lạ, nhìn không chớp mắt khi một tia sáng xôn xao lại có vì sao vỡ. Những thứ ấy là âm điệu của thơ tôi, âm điệu thiêng liêng tạo ra trong khi máu cuồng rên vang dưới ngòi bút. Tôi làm thơ? Nghĩa là tôi yếu đuối quá! Tôi bị cám dỗ, tôi phản lại tất cả, những gì mà lòng tôi, máu tôi, hồn tôi đều hết sức giữ bí mật. Và cũng nghĩa là tôi đã mất trí, tôi phát điên. Nàng đánh tôi đau quá, tôi bật ra tiếng khóc, tiếng gào, tiếng rú. Có ai ngăn cản được tiếng lòng tôi? Tôi đã sống mãnh liệt và đầy đủ. Sống bằng tim, bằng phổi, bằng máu, bằng lệ, bằng hồn. Tôi đã phát triển hết cả cảm giác của tình yêu. Tôi đã vui, buồn, giận, hờn đến gần đứt sự sống. Thôi mời cô cứ vào… Anh sáng lạ trong thơ tôi sẽ làm cho gò má cô đỏ gấc. Và một khi cô đã vào là cô sẽ lạc, vì vườn thơ tôi rộng rinh không bờ bến. Càng đi xa là càng ớn lạnh… Bài này chính là tựa tập Thơ điên của tác giả. Bài thơ thể hiện được hồn thơ của tác giả, sự rộng lớn và bao la. Bạn cảm nhận gì về bài thơ này, để lại đóng góp của bạn ngay dưới đây nhé. Các Bạn Đang Xem Bài Viết Bài Thơ “Thơ” Hàn Mặc Tử – Nguyễn Trọng Trí Của Tác Giả Hàn Mặc Tử Trong Tập Chơi Giữa Mùa Trăng 1941 Tại Blog Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé! Đây là Blog chia sẻ miễn phí. Bạn được toàn quyền trích dẫn và sử dụng lại nhưng không được chỉnh sửa hoặc thay đổi nội dung bài viết. Hãy thể hiện mình là người có văn hóa bằng cách dẫn nguồn để tôn trọng tác giả. Chúc các bạn vui vẻ! Facebook - Twitter Reader Interactions Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 A-Phần mở đầu I-Lý do chọn đề tài Ngạn ngữ Irắc có một câu rất hay "Nếu không xây được tác phẩm bạn hãy xây được một trái tim". Nhà văn, nhà thơ Việt Nam không những xây dựng được những tác phẩm hay mà đã xây dựng trong đó những trái tim - những trái tim thực sự - những trái tim nóng bỏng... Có một nhà thơ trên hành trình đến với những sáng tạo mới đã tâm sự "Tôi không làm thơ theo cách của bạn, cũng như bạn đừng làm thơ theo cách của tôi. Nhưng dẫu sao đi nữa, nhà thơ - người sáng tạo phải dấn bước tới tương lai - dù chỉ là một tương lai ảo. Đôi lúc ảo tưởng lại đưa tới cho ta những sáng tạo mới". Anh đã để lại những ấn tượng sâu sắc với chúng tôi qua những lời bộc bạch này. Gặp Nguyễn Trọng Tạo - một gã có "bộ mặt bông đùa dễ thương" - người đã đem vào thơ "nổi hoài nhớ yên lành", đã diễn giải những từ khúc riêng tư và những đa đoan cháy bỏng của cuộc đời bỗng đâu gieo vào người đọc những tình cảm yêu mến lạ lùng... Chúng tôi đến đây với lòng yêu quý và trân trọng đặc biệt dành cho văn học Việt Nam - nền văn học của quá khứ - hiện tại và tương lai, nền văn học lấp lánh và rực rỡ những ánh hào quang..! Nguyễn Trọng Tạo cũng như bao nhà thơ đương đại khác đã tô điểm cho những ánh hào quang đó. Anh là nhà thơ của "những cái chớp mắt ngàn năm trôi". Nếu đã đọc thơ Nguyễn Trọng Tạo, cảm được cái hồn thơ thân mật, hồn hậu với chất quê đầy mặn mà và sâu lắng đó, chắc chắn bạn sẽ cảm được hơi thở và nhịp đập của một trái tim giàu men say cuộc đời. Tôi nhớ tới một quan niệm "Chúng ta cứ là chúng ta với tâm hồn và bản ngã thật của chúng ta..."Và với Nguyễn Trọng Tạo, tuy thơ chưa xuất hiện nhiều trên văn đàn, cũng không hẳn đã đến với nhiều bạn đọc nhưng anh đã khơi dậy "tâm hồn và bản ngã thật" của con người. Nếu ai tin vào thơ anh, ấy là sẽ tìm thấy anh ở bất cứ đâu, không riêng ở Việt Nam mà ở Anh, Nga, Pháp hay Ba Lan... Chọn Nguyễn Trọng Tạo, tôi chọn cách để tiếp cận với thế giới nghệ thuật thơ mới mẻ trong dòng văn học đương đại đang chảy xiết. Khai thác tiếng lòng và những đặc trưng thẩm mỹ của một tâm hồn đa mang như Nguyễn Trọng Tạo đã gieo rắc trong tôi hứng thú và niềm say mê thực sự. Bởi nói một cách công bằng thì thơ Nguyễn Trọng Tạo còn là "một vùng đất mới", còn tiềm ẩn những "chất quặng" chưa được đào phá. Khai thác và tìm hiểu "nguồn thơ lạ" này còn thu hút tôi ở chỗ nó là quá trình phụ thuộc chủ yếu vào sự tiếp xúc trực tiếp với tác phẩm và những cảm nhận trực giác của bản thân. HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 Bên cạnh đó xuất phát từ quan niệm của Thi pháp học cho rằng "Hình thức nào cũng mang một nội dung nhất định và nội dung nào cũng tồn tại trong một hình thức cụ thể", người viết chọn hướng tiếp cận thơ ở phương diện thế giới nghệ thuật. Đồng thời, khai thác đề tài này với bản thân tôi là một cơ hội đào sâu, mở rộng, tìm hiểu thơ Nguyễn Trọng Tạo, từ đó làm nổi bật thế giới nghệ thuật, phong cách thơ anh. Và qua đây tôi muốn khẳng định một tiếng thơ mới, vừa lạ, vừa đầy tài năng và tâm hồn trong nền thơ Việt hiện nay. II-Lịch sử đề tài Với riêng bản thân tôi, hành trình đến với thơ Nguyễn Trọng Tạo là hành trình tự tìm tòi, khám phá trên cơ sở trực tiếp từ tác phẩm và những nhìn nhận cá nhân. Sở dĩ tôi nói như vậy vì thơ Nguyễn Trọng Tạo còn là một "chân trời" mới, một "dư địa" rộng rãi chưa mấy ai khai phá cặn kẽ. Nói đến Nguyễn Trọng Tạo là nói đến một tâm hồn nghệ sĩ đa dạng. Anh đã bước vào nghệ thuật với nhiều phương diện là một nhà thơ, một nhà phê bình và là một nhạc sĩ. Một khúc hát quan họ, một bài thơ tình, một trang văn hay một trang phê bình giúp bạn có những cảm xúc khác nhau về một Cẩm Ly, một Bảo Chi hay một Tào Ngu Tử...các bút danh khác của Nguyễn Trọng Tạo. Với cách nhìn nhận công bằng, tôi thấy rằng mặc dù Nguyễn Trọng Tạo đã nhận được không ít lời khen tặng từ bạn đọc nhưng chưa thực sự nhận được sự quan tâm của giới nghiên cứu và phê bình. Quan tâm và viết lời bình cho thơ Nguyễn Trọng Tạo chỉ mới xuất hiện ở một số người, chủ yếu là bạn thơ và những người quen biết anh. Trong đó có thể kể đến Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Đăng Điệp, Hoàng Ngọc Hiến, Hoàng Cầm hay Thụy Khê...Và gần đây một số webside văn học đã đăng chuyển nhiều bài viết về anh và thơ anh. Tuy vậy những bài viết này thường thiên về cảm xúc hay ở dạng lời bạt, lời tựa. Như vậy có thể khẳng định thế giới thơ Nguyễn Trọng Tạo còn là một khoảng lặng đang nằm trong sự chờ đợi... Tôi đã mạo muội đến với thơ Nguyễn Trọng Tạo khi những thông tin về cuộc đời và thơ anh thật sự chưa có nhiều trên các phương tiện sách vở, báo chí hay thông tin đại chúng... Ngoài một số tạp chí địa phương, một số bài viết cũng như một số trang web và trên 130 bài thơ mà tôi đã đọc được thì tôi cũng chưa có điều kiện tiếp xúc trực tiếp với nhà thơ. Nhưng với sự tự tin trên hành trình đi tìm cái đẹp, tin vào cái đẹp, vào niềm yêu thơ ca, tôi nghĩ mình đã thành công khi chọn đề tài này. Bởi chính anh đã đem đến đây một cảm hứng mới lạ đầy chất trí tuệ và tâm hồn... III-Phạm vi nghiên cứu và phương pháp nghiên cứu HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 - Để có thể khai thác sâu sắc và hoàn chỉnh đề tài này chúng tôi sẽ nghiên cứu và khảo sát ở các tập thơ là tập hợp sáng tác trong nhiều thời gian của Nguyễn Trọng Tạo, tiêu biểu có +Đồng dao cho người lớn X .bản 1994 +Thơ với tuổi thơ X .bản2003 +Thơ trữ tình X .bản2002 - Ngoài ra, chúng tôi còn sử dụng một số tác phẩm của Nguyễn Trọng Tạo đăng rải rác trên các báo, tạp chí TW và địa phương như “Chùm thơ đi Tây” 2004-2005 cùng một số tác phẩm thuộc thể loại khác như văn, trường ca, hay một số sáng tác âm nhạc... - Phương pháp nghiên cứu đề tài này áp dụng cơ bản ở các phương pháp như phưong pháp hệ thống, phương pháp phân tích - tổng hợp và phương pháp so sánh - đối chiếu... IV- Bố cục khóa luận A-Phần mở đầu I-Lý do chọn đề tài II-Lịch sử đề tài III-Phạm vi và phương pháp nghiên cứu đề tài IV-Bố cục khóa luận B-Phần nội dung Chương I- Hình tượng thơ và quan niệm nghệ thuật về con người trong thơ Nguyễn Trọng Tạo I-Hình tượng thơ 1-Khái niệm hình tượng thơ 2-Một số hình tượng thơ biểu trưng trong thơ Nguyễn Trọng Tạo II-Quan niệm nghệ thuật về con người 1-Khái niệm quan niệm nghệ thuật về con ngươi 2-Quan niệm nghệ thuật về con người trong thơ Nguyễn Trọng Tạo Chương II- Không gian và thời gian nghệ thật trong thơ Nguyễn Trọng Tạo I-Không gian nghệ thuật 1-Khái niệm không gian nghệ thuật 2-Không gian nghệ thuật trong thơ Nguyễn Trọng Tạo II- Thời gian nghệ thuật 1-Khái niệm thời gian nghệ thuật 2- Thời gian nghệ thuật trong thơ Nguyễn Trọng Tạo Chương III-Ngôn ngữ và giọng điệu thơ Nguyễn Trọng Tạo I-Ngôn ngữ 1-Khái niệm ngôn ngữ văn học HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 2- Ngôn ngữ thơ Nguyễn Trọng Tạo II-Giọng điệu 1-Khái niệm giọng điệu tác phẩm văn học 2-Giọng điệu thơ Nguyễn Trọng Tạo C-Phần kết luận D-Tài liệu tham khảo B-Phần nội dung Chương I Hình tượng thơ và quan niệm nghệ thuật về con người trong thơ Nguyễn Trọng Tạo I-Hình tượng thơ 1-Khái niệm hình tượng thơ Chúng ta biết rằng hình tượng nghệ thuật là kết quả của quá trình tư duy nghệ thuật. "Hình tượng nghệ thuật chính là các khách thể đời sống được nghệ sĩ tái hiện một cách sáng tạo trong những tác phẩm nghệ thuật".[7,122] Hay nói cách khác "Hình tượng văn học nghệ thuật là một bức tranh sống động nhất của cuộc sống được xây dựng bằng ngôn ngữ nhờ trí tưởng tượng, óc sáng tạo và cách đánh giá của người nghệ sĩ". [2,125] Thơ cũng là một loại hình của văn học nghệ thuật. Vậy hình tượng thơ là gì? Dựa trên những quy luật riêng của hoạt động ngôn ngữ, khác với quy luật hoạt động ngôn ngữ trên lĩnh vực văn xuôi ta nhận thấy "Hình tượng thơ là một bức tranh sống động và tương đối hoàn chỉnh về cuộc sống được xây dựng bằng một hệ thống các đơn vị ngôn ngữ có tính chất vần cộng với trí tưởng tượng, sáng tạo và cách đánh giá của người nghệ sĩ".[1,127] Hiểu một cách đơn giản hình tượng thơ chính là mối quan hệ giữa các bộ phận của câu thơ để phản ánh đối tượng bằng những rung động tình cảm và cách đánh giá riêng của từng nhà thơ. Chính vì thế khi phân tích hình tượng thơ ta có thể đứng ở nhiều góc độ khác nhau. Điều quan trọng khi cảm nhận là phải chú ý ở khả năng tiềm tàng và ở khả năng hiện thực của ngôn ngữ để làm sáng tỏ nội dung và quan niệm của người sáng tác. 2-Một số hình tượng biểu trưng trong thơ Nguyễn Trọng Tạo Nếu như Hoàng Phủ Ngọc Tường là một người "trằm mình trong khuôn mặt cuộc đời cùng với sông nước Huế" thì Nguyễn Trọng Tạo lại là một tâm hồn lang thang, lưu lạc, phiêu du, tự do trước ngã ba cuộc đời. Gôgôn đã từng nói một cấu rất hay "Hãy mang theo tất cả những cảm xúc của tâm hồn nhân loại. Đừng bỏ nó ở dọc đường rồi sau đó nhặt lên". Tôi không biết với Nguyễn HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 Trọng Tạo, hành trình thơ có phải là hành trình lượm nhặt cảm xúc hay không nhưng chắc chắn rằng những gì mà anh đã đưa đến là những điều sâu lắng và cảm động nhất trong tâm hồn đa đoan của mình. Thế giới hình tượng trong thơ Nguyễn Trọng Tạo là một thế giới đa dạng và nó chính là một trong những biểu trưng cho mục đích nghệ thuật của tác giả. Tôi cho rằng khi xâm nhập vào thế giới đa hình, đa sắc này chúng ta sẽ có cảm giác về một bản lĩnh nghệ thuật mới, một hồn thơ đang tự tìm một điệu hoà vang từ trái tim mình tới trái tim bạn đọc. Thế giới hình tượng thơ Nguyễn Trọng Tạo khá phong phú, có thể là một cái thực, một cái ảo, một bóng hay một hình, có thể cả đời hay cả mộng nhưng tựu chung và nổi bật nhất qua sáng tác của anh tập trung ở hai hình tượng * Hình tượng nhân vật trữ tình * Hình tượng thiên nhiên tượng nhân vật trữ tình Khi Nguyễn Trọng Tạo đến, không biết vô tình hay hữu ý đã tạo ấn tượng như một "con chim sơn ca" cất tiếng hót lảnh lót tự ru mình, ru đời. Nếu Nguyễn Trọng Tạo ví Hoàng Phủ Ngọc Tường là "con chim yến thi sĩ" thì tôi xin được mạo muội ví Nguyễn Trọng Tạo là một "con chim sơn ca" hát những khúc nhạc tình sống động. Nguyễn Trọng Tạo đã phơi bày lòng mình bằng việc ký hoạ nên hình ảnh bản thân ở nhiều góc độ khác nhau. Có thể đó là những vần thơ được hoài thai bằng những cảm xúc bề bộn giữa ý thức và vô thức, ảo và thực, yên lắng và quẫy động…Có thể đó là "tôi", là "anh", là "gã", hay là "em", thậm chí là một tiếng "ới ơi" nào đấy, đồng vọng không rõ. Thế giới nhân vật này không đi ra trực tiếp từ sân khấu rạng rỡ ánh đèn mà từ đời thực, mạnh bạo và tự tin hơn những gì chúng ta nghĩ. Nổi bật và tiêu biểu cho hình ảnh nhân vật trữ tình trong thơ Nguyễn Trọng Tạo chính là hình tượng tác giả dưới các cách xưng hô khác nhau như "tôi", "ta", "anh"…Có khi là sự hoá thân, có khi là sự vay mượn một câu chuyện nhưng phần lớn "cái tôi" trữ tình này tự bộc bạch những cảm xúc, suy tư về tình yêu, cuộc đời, về con người, xã hội, về quá khứ, tương lai. "Cái tôi" là một hình tượng điển hình của thơ mà chúng ta đã gặp nhiều trong văn học. Đó là "cái tôi" trong Thơ mới Tôi muốn tắt nắng đi Cho màu đừng nhạt mất Vội vàng – Xuân Diệu Hay là "cái tôi" trong thơ Cách Mạng Tôi là con người của vạn nhà Là em của vạn kiếp phôi pha Từ ấy - Tố Hữu HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 Hôm nay, chúng ta gặp ở đây một "cái tôi " không quá cũ mà cũng không quá mới nhưng mang cái táo bạo, ngông cuồng cùng trữ tình, sâu lắng khác người tôi trở lại cơ quan gặp nụ cười ẩm mốc chuột quá nhiều chuột chẳng chịu giảm biên Tái diễn "Cái tôi" trong thơ Nguyễn Trọng Tạo có cái khó hiểu, có cái ngất ngưỡng, có cái lưng chừng, khó tìm lối diễn đạt còn Rock Rap hay còn đêm cổ điển điên cuồng ơi mơ mộng bỏ tôi đi Đêm cổ điển Nhiều lúc anh lặng lẽ đem bản thân mình ra làm đối tượng cho mình chiêm cảm, thổn thức cùng nổi đau của bản thân, nhặt nhạnh từng mảnh mình rơi vải. Anh không né tránh "cái tôi" thực của mình, tự tâm để nó bơi giữa dòng nước ngược, thoải mái thốt lên những điều đang dày vò, cắn xé nó với những cảm xúc lạ hay là những cảm xúc dồn nén, kìm kẹp giữa hai bờ trái tim nóng hổi tôi về khép lại căn phòng thấy trong lồng ngực như không có gì... Gửi Nói "không có gì" mà lại như vỡ vụn, nát tan, sau mỗi lần như vậy "cái tôi" dường như can đảm hơn trái tim đã bỏ tôi đi ai mà nhặt được gửi về dùm tôi Gửi Trong những mối quan hệ, trong chiều sâu tâm tưởng, cách quan sát và nhìn nhận của "cái tôi" về cuộc sống ngày càng thấu đáo hơn."Cái tôi" ấy biết nói tiếng nói tha thiết với bạn bè bạn bè ơi, nếu mà không các bạn những lúc lang thang ta về đâu Cõi nhớ "Cái tôi" nhẹ nhàng và tinh tế trong thể hiện sự chiêm nghiệm bản thân dẫu nhỏ nhoi tôi có một cái tên trong li ti lá thẩm khi ngập nước và khi ngập nắng hoa li vàng mùa hạ chính là tôi... Hoa li vàng "Cái tôi" ấy khi thì buồn thơ thẩn, "đi lang thang", khi thì muốn "lưu lại cúi nhặt giữa mênh mông " một chiếc bóng mình, lại có khi say đắm, mê mải với HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 cuộc đời, khi thu mình "tạ từ da trắng áo hồng" để "về tháp cổ rêu phong một đời"...Một "cái tôi" tự cảm thấy "chẳng hiện đại bao nhiêu so với sự bảo thủ của mình" nên bâng khuâng, mơ màng tôi thoát khỏi có vần không có vần à ơi không à ơi hủ nút không hủ nút tôi tự do lơ lửng trời cao Bài thơ bị lỗi Hay là "cái tôi" tự lục vấn, tự phán xét mình Rồi có lúc ta buồn ta lục vấn chính ta Rồi có lúc câu thơ thay đổi chủ nhà Điều bình thường lạ lẫm Đó còn là "cái tôi" nặng tình, nặng lòng với những điều xưa cũ, với hình bóng quê nhà, với tâm thức và ký ức Tôi đi qua đêm dài đèn mờ vẫn đỏ những tòa thiên nhiên vẫn còn bày đó chợt nhớ lơ mơ hình bóng Thuý Kiều Phố đỏ Một "cái tôi" ngại ngần trước thời gian, trước con người, và trước chính mình, ngại cả những điều bình thường nhất tôi giờ ngại cả bóng tôi ý thơ chưa cạn, ngó lời đã khô Ngại xuân "Cái tôi" tự soi mình, tự soi vào chiếc bóng thế mà hắn suốt đời kề sát tôi không xoá được tôi đành chào thua hắn tôi đã chào thua khối người như chiếc bóng Bóng Dù ở góc độ, bình diện nào đi nữa, dù là niềm vui hay nỗi buồn, dù yêu đời hay yêu người thì "cái tôi" trong thơ Nguyễn Trọng Tạo chính là sự phản chiếu rõ nhất hình tượng tác giả, là cái tôi thiết tha chia sẻ và đồng cảm với con người, cuộc đời. Anh tâm đắc xây dựng hình tượng nhân vật "tôi" một cách tự nhiên, thoải mái mà không sáo rỗng và đồng bóng. Một hình tượng nhân vật khác mà chúng ta gặp trên suốt chặng đường thơ Trọng Tạo là cặp đôi nhân vật "anh và em". Anh đã thành công trong thi pháp xây dựng nhân vật cặp đôi "anh và em" với tình yêu, và thông qua tình yêu để thực hiện sự đồng điệu với cuộc sống, thể hiện quan niệm về thật giả, về tan - hợp, ra đi - trở về trong cuộc đời mỗi con người anh trót để ngôi sao bay khỏi cát HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 biếc xanh em, mãi chớp sáng vòm trời điều Có thể đã hóa thành Không thể biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi Không đề "Anh" và "em" trong thơ Trọng Tạo là hai con người, hai thế giới, hai hình tượng song song có sức hút mãnh liệt dành cho nhau. "Em" là miền yêu, miền nhớ và cũng là miền đau, miền khắc khoải trong "anh". Dù là hai hình tượng vốn dĩ rất cân bằng về tâm hồn và thể xác song dường như do thiên chức và tâm lý của phái nam nên thơ anh thường là những dòng cảm xúc đơn phương, chủ động bày tỏ với em, với kỷ niệm tình yêu thì ra tháng giêng nhớ em quá thể anh thấy em về giữa miền mộng mị và cái khung tranh chính là khung cửa Bức tranh giêng Nhân vật "em" thường hiện lên qua trí tưởng tượng, niềm mong nhớ hay hoài niệm của nhân vật "anh". Có lẽ vì thế chăng mà "em" ở đây kiêu sa, ẩn hiện khiến cho người đọc cũng như có cảm giác chới với, tiếc nuối tình yêu. Nhân vật "anh" gắn chặt với một cõi nhớ, một cõi nhớ huyễn hoặc, mông lung, chới với, cảm thấy nỗi nhớ mong cứ tích tắc gặm nhấm mình anh đứng anh ngồi anh thương anh nhớ anh ra anh vào nao nao mắt mở Người đang yêu Hay là niềm hạnh phúc khi có "em" bên đời thì mùa đông bỗng có nắng ấm, "lá chuối vườn thành bánh nếp thơm" và "anh" luôn tâm niệm một tình yêu chân thành, cao thượng ta cầu nguyện cho những gì còn mất trên con đường vô định của tình yêu Tình yêu qua "Anh" cảm thấy tiếc nuối khi "em" ra đi, khi sự biệt ly đến, tràn ngập không gian là sự xa cách tôi và em đứng trước biệt ly con chim xám bay về miền núi lạ lèn đá lung lay nổi buồn muôn thưở sau lưng ta hoang vắng nhón chân đi Chân trời Hình tượng nhân vật "anh và em" được tác giả đặc tả qua một phương tiện chính tình yêu và nổi nhớ với nhiều biện pháp đậm - nhạt, xa - gần khác nhau. Nguyễn Trọng Tạo rất ít khi để nhân vật "em" lên tiếng dù em là nhân vật trung tâm gợi cảm hứng cho thơ. "Em" trong thơ anh có khi là một "làn da", một "mái HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 tóc", hoặc là Người Tiên giáng trần hoặc là một "cô gái mười chín đôi mươi", thậm chí là một "bà quả phụ trẻ"… Trải theo chiều dài của tình yêu, ở đây chủ yếu là những tâm tình của "anh" và "em", thổ lộ cùng em niềm yêu, niềm tha thiết, hay nỗi cô đơn, đau đớn… Hình như tâm hồn Nguyễn Trọng Tạo rất nhạy cảm trong câu chuyện giữa "anh" và "em", dù là ở truyện, ở thơ hay ở nhạc "Lặng nghe người lính hát về loài hoa - mang tên người con gái rất dịu hiền - anh đã yêu, anh đã hẹn, anh đã chờ - anh hẹn anh chờ anh thương màu hoa ấy". Bài hát 'Hoa cúc biển" - Sáng tác Nguyễn Trọng Tạo Nhân vật "anh và em" hiện hữu trong thơ Trọng Tạo gắn với cảm xúc và mạch thơ anh, đồng thời gắn chặt với một cõi tâm linh đó là "Cõi nhớ". Cõi nhớ chính là sự hòa quyện đậm đặc giữa hoài niệm và cô đơn. Có thể thấy dù ở bình diện nào, trong thực hay trong mộng thơ anh đều bị chi phối bởi "Cõi nhớ"một cõi tâm u hoài, mê mải và sóng sánh, bởi nếu không nơi để Nhớ - nghèo biết mấy ta như sao lạc giữa ban ngày Cõi nhớ Hình tượng cặp đôi "anh và em" là một hình tượng kép rất quen mà chúng ta đã gặp nhiều trong thơ ca, đặc biệt là Thơ mới. Nhưng theo tôi khi đánh giá bình diện này ở Nguyễn Trọng Tạo thì không nên xếp hình thức đó vào một bậc thềm nào nhất định. Bởi tất cả đều rất lung linh, sóng sánh vẻ hoang dại, có khi mơ hồ cái đêm trăng ấy bỏ buồn bỏ men thương nhớ bỏ hương ái tình bỏ ta tỉnh dậy một mình bỏ em lạc chốn bùng binh sương mờ Tặng mối tình cuối của Goethe Với thế giới hình tượng nhân vật trên đây, Nguyễn Trọng Tạo đã dành phần lớn trữ lượng tâm hồn để xây dựng nên. Bởi thế nên mang cái tâm linh thăm thẳm của hồn người, hình tượng nhân vật trữ tình trong thơ anh đã đem theo tiếng lòng về một trời thế sự. Chúng ta đã bắt gặp qua đây những tâm sự về tình yêu, tình quê, tình người và một cuộc sống hiện thực đạt đến mức sinh động, cô đúc. Đồng thời chúng ta cũng ghi nhận sự quả cảm, chân thành của người có "cái chớp mắt ngàn năm trôi" ấy. 2-2 Hình tượng thiên nhiên Đối với con người thi sĩ phương Đông, thiên nhiên là "không gian sống không gian tư tưởng - không gian văn hoá", bởi thế nên nó có một vị trí đặc biệt trong thơ ca. Với Nguyễn Trọng Tạo, thiên nhiên đã là một người bạn tâm giao gắn bó nên anh luôn cố gắng xây đắp nên những hình tượng thiên nhiên vừa hoang dại, vừa gần gũi, thân yêu. Thiên nhiên trong thơ anh tràn đầy màu HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 sắc và rộn ràng âm thanh - một hình tượng huyền ảo, dịu dàng và đầy tâm trạng như một phần tác giả đã hoá thân vào đó. Thông qua mối quan hệ biện chứng giữa cái đẹp của khách thể và tính thẩm mỹ cảm xúc, thiên nhiên được tái tạo không chỉ mang tính nghệ thuật đơn thuần mà còn thể hiện được thế giới quan của nhà thơ. Xét một cách tổng quan, hình tượng thiên nhiên mà Nguyễn Trọng Tạo cảm nhận tập trung ở một số mô típ hình ảnh tiêu biểu, trong đó nổi bật nhất là môtíp cây cỏ hoa lá, môtíp gió và môtíp trăng. Thiên nhiên đã xuất hiện như một bến đỗ để tác giả tìm cho mình chút bình an trong tâm tưởng trong giấc ngủ ta thấy ta lang thang xa vời những xanh hồng xanh tím ôi thiên nhiên Mộng du Lướt một vòng qua các trang thơ Nguyễn Trọng Tạo, chúng ta có thể dễ dàng bắt gặp ở bất cứ đâu một nhành cây, một ngọn cỏ hay một bông hoa. Ba đối tượng đồng dạng này dường như là một biểu thức quen dùng khi anh diễn đạt một cái gì rất xanh non, tươi thắm mà cũng dễ tàn úa, héo khô anh nhận cảm bầu trời qua sáu ngón rùng mình mùa xuân tua tủa cỏ non Cái đẹp sáu ngón Nhà thơ cảm cái xanh, hồng, tím, đỏ của cây cỏ hoa lá bằng trái tim khác người, cũng giống như "bàn tay sáu ngón" được xem là đẹp vậy. Nhưng trong cách cảm đó, chúng ta lại luôn bắt gặp được cái xanh rung rinh, cái đỏ quyến rủ, cái mơn mởn, mong manh cây bưởi đơm hoa cây cà kết quả nụ tầm xuân gió đùa xanh nghiêng ngả Cổ tích thơ tình Xuân Diệu - người đặc biệt thành công trong việc nhân hoá thiên nhiên đã viết những câu thơ đạt đến độ điêu luyện trong miêu tả Hơn một loài hoa đã rụng cành Trong vườn sắc đỏ rủa màu xanh Những luồng run rẩy rung rinh lá Đôi nhánh khô gầy xương mong manh Đây mùa thu tới - Xuân Diệu Cái thời rực rỡ và huy hoàng ấy của Thơ mới vẫn còn lại trong chúng ta bây giờ và mãi sau này. Vừa mới đây thôi, Nguyễn Trọng Tạo đã xuất hiện với niềm cảm riêng mà vương vấn chút hương của thi nhân xưa thông xanh thông xanh thông xanh HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 lưng cỏ mọc xuyên trái tim sỏi đá Thiên An Thụy Khê đã từng nhận xét về Nguyễn Trọng Tạo rằng "Thơ anh thản nhiên nhẹ nhàng và dễ dàng như những hình tượng đã có sẵn trên cây, anh chỉ việc rung cây là chúng rơi xuống thơ anh". Theo quan điểm đó chúng ta có thể điềm nhiên mà nắm bắt cái hồn của cỏ cây hoa lá trong thơ anh chỉ còn cỏ mọc bên trời một bông hoa nhỏ lặng rơi mưa dầm Chia Nguyễn Trọng Tạo có thể với tay ngắt một bông hoa, hái một chiếc lá hay bứt một ngọn cỏ rồi tự nhiên đặt vào đó một chữ "tình". Giản đơn chúng trở thành một câu thơ, một bài thơ hay nguồn thơ hoa li vàng mùa hạ đã xa xôi đường nở trắng một màu hoa trứng cá Quy Nhơn không đề Nhà thơ muốn giữ hương sắc cây cỏ hoa lá thế nên anh đã quan sát chúng tỉ mỉ và khi hoa rụng, thơ cũng như người có cái đau đớn, xót xa hoa rụng xuống lành nguyên trong cát hoa rụng xuống vàng tươi trong biển nước Hoa li vàng Nhà thơ luôn muốn gắn cho thiên nhiên những linh hồn, anh trân trọng chúng đến mức đặt cho chúng một cái tên viết hoa như tên người - tôi trở lại dòng sông bờ Cỏ Thi xanh mướt Tái diễn - giữ cho ta Cỏ với trời mây Cõi nhớ Lần theo dòng cảm xúc đó, chúng ta gặp một thế giới phong phú cây cỏ hoa lá hoa li vàng, hoa mai, hoa đào, hoa hồng; cây thông, cây bàng, cây cam, cây khế; cỏ xanh, cỏ mượt, cỏ non…tràn ngập trong thơ Trọng Tạo Hoa - hoa li vàng cọ chân anh như nhắc Không đề - hoa Tết vườn chùa một cành mai Huế 2 Cỏ - cỏ biếc xanh như cỏ đêm nào Cỏ xanh đêm trước - đêm gửi nhoè sương đôi bờ cỏ mượt Hương Sơn Ngoài ra còn thấy trong thơ anh những hiện tượng, những loại cây rất lạ -cây - mười - hai - cành chết rồi sao bóng râm còn mãi trong Thơ ? HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 Sonnê không định trước - anh bay theo nhặt lại những lời ca kết thành cây ánh sáng Cây ánh sáng - cây khế nở hoa cam cây bàng nở hoa bưởi Tự vấn Trong những hình tượng này, "cỏ - hoa" chính là hình tượng nhân hóa đặc biệt mà tác giả gửi vào đó bao tâm sự tha thiết về tình yêu. Cỏ mỏng manh, yếu mềm; hoa kiêu sa, quyến rũ hơn trong thơ Nguyễn Trọng Tạo là có lý do riêng của nó. "Hoa" chính là tình yêu, "cỏ" là nhân chứng của tình yêu thắm tươi và mê đắm hoa ơi ta yêu nàng Hoa ơi ta yêu nàng "Cỏ - hoa" cũng như đau buồn, ngẩn ngơ khi tình yêu biệt ly - cỏ xanh niềm ngơ ngác ta biệt em lớ ngớ chẳng hẹn gì Cỏ và mưa - rồi chẳng biết kiếp này hay kiếp nữa hồn hoa về trong mưa bão phù du Quỳnh hoa "Hoa" cũng cảm thấy một nổi nhớ vây quanh mình và lan tỏa trong không gian tĩnh lặng, thêm bồi hồi, thêm khắc khoải không dưng hoa lý thơm buổi tối chợt nhớ một người không nhớ tuổi Không dưng Cây - cỏ - hoa - lá còn mang theo bao tâm sự về cuộc sống, về sự tan vỡ hay chia lìa, về sự cô đơn hay buồn chán của tác giả cây ơi đi tìm lá non đừng buồn tìm mãi lá non không về Sônnê Hay là một lời từ biệt đầy lưu luyến và xốn xang từ biệt nhé ngọn cỏ rừng tâm tĩnh ta bay theo mây trắng ngổn ngang trời Thiên An Ở Nguyễn Trọng Tạo, là hoa, là cỏ, là cây thật nhưng có khi đó là tâm tưởng, là ảo mộng...như trong "Biến khúc giao thừa" tác giả viết "Bài thơ viết về loài hoa nhưng chẳng phải Đào Mai Lan Hồng Cúc. Chẳng phải Xuân hay HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 phải Thu. Và ta gọi đấy là Biến khúc ta. Những Biến Khúc Giao Thừa không lặp lại". Tôi cho rằng tất cả đều là những sáng tạo đáng trân trọng của Nguyễn Trọng Tạo. Hoàng Ngọc Hiến trên trang bìa của tập "Đồng dao cho người lớn"Nguyễn Trọng Tạo có viết "Thơ Nguyễn Trọng Tạo là thơ của nhưng cái chớp mắt nghìn năm trôi". Giữa mênh mông của văn học Việt Nam đương đại thì "những cái chớp mắt" của Tạo tuy rất khiêm nhường nhưng cũng đem đến những điều thú vị bất ngờ mà thuyền vẫn sông mà xanh vẫn cỏ mà đời vẫn say mà hồn vẫn gió Đồng dao cho người lớn Cách diễn giải của nhà thơ mang tính lạ hoá, từ "vẫn" lặp lại gợi cái mênh mang, dàn trải đáng yêu. Vì "hồn vẫn say" mà thơ nồng hơi tình, nồng hơi đời, vì "hồn vẫn gió" nên thơ cứ bay mãi, bay mãi trong cõi nhân gian... "Gió" cũng là một hình tượng thiên nhiên được nhà thơ xây đắp bằng hồn, bằng tình. Gió vô hình, vô thức, suốt đời bay không ai nắm bắt được mà Trọng Tạo lại ôm được gió vào lòng rồi thầm thì những điều sâu kín. Nếu như hoa lá cỏ cây là một thiên nhiên có thực thể, có hình hài, màu sắc, sự sống và cái chết thì gió là gì? Nguyễn Trọng Tạo không trả lời về gió theo cách diễn giải của vật lý là hình vuông hay hình tròn? Nên gió vô hình mà trở nên hữu ý cây thả xuống ta lá vàng gió thả xuống ta mù sương Mộng du Anh cho gió đôi chân, cho gió cánh tay để gió chạy, gió ôm ấp con người, cho gió hơi thở đường xe gió ú ớ mưa dài mắt mình ngái ngủ như là mắt ai Người đang yêu Gió vào thơ mang theo linh hồn, vào thơ với bao đồng cảm, chia sẻ con người trong cuộc sống, trong tình yêu tôi còn mắc nợ áo dài một làn gió trắng một bài thơ hay Tôi còn mắc nợ áo dài Có khi gió mang nổi nhớ tha thiết về một "mắt biếc", về một "mái tóc", đem theo hoài niệm về một tình yêu đã qua gió mở cửa những gì hoang vắng cũ tóc em bay xõa bóng đêm về Chân trời HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 Nhà thơ cho "gió" hình hài, giọng nói riêng mà anh rất tỏ tường, am hiểu thầm thì đêm nghe gió nói nàng là con của Diễm xưa Diễm xưa Cũng có khi "gió" là một khách thể vô tình, một yếu tố khách quan chứng kiến cuộc sống của con người, không hề thay đổi bản chất của nó những ngọn gió chẳng hề mang tư tưởng cũng dịu mùa hè thôi buốt mùa đông Cuộc sống Lại có khi chính nhà thơ hoá thân vào gió, tự cho mình là gió. Gió vui. Gió buồn. Gió hạnh gió cô đơn. Đều có trong thơ Trọng Tạo ta là gió thổi đến ngày kiệt sức tự trời cao tan vào giọt mưa. Rơi… Thiên An Gió trong tâm thức của Trọng Tạo cũng là một niềm vui bởi đơn giản nó vuốt ve cho thơ, cho thơ những cảm hứng mới. Gió trong thơ Tạo rất lạ, rất mới, khi lạnh lùng, khi dữ dội, khi dịu dàng. Gió có khi ở dạng màu sắc "gió khi hồng - khi tím - khi xanh lơ" Cây ánh sáng hay là vẫn dòng sông thuở xa xôi vẫn bờ đê gió xanh ngời trăng khuya Thơ tình người đứng tuổi Gió có khi được đếm bằng số lượng và được miêu tả bằng hành động có năm ngọn gió vuốt ve má nàng có năm cánh sóng phập phồng mơn man Ru hoa Trạng thái hoạt động này của gió suy cho cùng chính là tâm hồn của Nguyễn Trọng Tạo đang khát khao giao hòa với cảnh, với người. Xây dựng hình tượng gió, anh đã thi vị hoá không gian vũ trụ, khiến cho nó trở nên gần gũi và hòa nhập một cách lạ thường Từ gió đến trời có bao xa, trời và mây thì ôm ấp hòa quyện, mà mây thì lởn vởn quanh trăng, đùa nghịch, ú tìm. Thiên nhiên trong thơ Nguyễn Trọng Tạo là những hiện tượng tương quan nhau, bởi thế từ cách cảm gió đến trăng có là bao. Cũng như cỏ cây hoa lá, như gió, trăng là một môtíp thiên nhiên khá nổi bật trong thơ Trọng Tạo. Trăng thông qua lăng kính của anh có vẻ đẹp thẳm sâu của hồn người cảm nhận nó và rợn ngợp một màu buồn giăng mắc không gian buồn như trăng đã lên rằm thương người như đã trăm năm. Tạ từ Tạ từ HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 Nhưng trước hết với Nguyễn Trọng Tạo trăng là bạn, là anh em, là thi hứng chan chứa bạn bè ở Huế đông vui lắm túi đầy thơ đựng túi đầy trăng Bạn bè ở Huế Ta thấy phảng phất đâu đó trong câu thơ trên hình bóng Tản Đà - thi sĩ giao thời giữa thơ cũ và thơ mới. Trước đây, Tản Đà đã từng nói một cách quả quyết rằng Còn non, còn nước, còn trăng gió Còn có thơ ca bán phố phường Khối tình con I- Tản Đà Trăng là bạn, là tình yêu nên nhiều khi trăng hạnh phúc khiến "biển xanh hiền trăng thi sĩ lên ngôi" mà cũng có khi như nát theo tình, khổ vì tình, cùng yêu, cùng đau với con người em lộng lẫy mộng mơ giờ nhàu nát bên đường anh là kẻ vớt trăng bao lần trăng vỡ nát Nghiền ngẫm Trăng cũng đưa lại những cảm giác khác như cảm giác khao khát, ước ao một điều gì đó mờ mờ ảo ảo sao anh bỗng thèm chết dưới trăng đừng ai vớt đừng hoan hô đả đảo Nghiền ngẫm Trăng trong thơ Trọng Tạo có khi là "một mảnh", "một vầng", có khi "một bóng", "một vốc" hay "một rừng" - ném cho nhau một vốc vầng trăng Hương Sơn - rừng trăng cây cỏ đứng ngơ Tặng mối tình cuối của Goethe Nhà thơ Trần Hoàng Phố từng mơ "Trăng - tôi muốn bắt lấy trăng" nhưng thực tế chúng ta hiểu điều đó là không tưởng. Trăng vẫn là trăng, là một chủ thể của đêm. Nhưng nếu Trần Hoàng Phố tìm thấy ở trăng sự bình lặng, an lành "Nỗi bình an dâng lên từ trong đêm sâu thăm thẳm lấp loáng ánh sáng dòng sông trăng"Ánh trăng - Trần Hoàng Phố, thì với Nguyễn Trọng Tạo, trăng không bình lặng mà chống chếnh và diệu vợi nỗi buồn, niềm cô độc và nỗi trống trải, lúc nào cũng mang đầy tâm trạng còn gì ngày trước cho anh dáng cây bất khuất trăng cành bóng sương An ủi HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 Trăng là một thực thể tự nhiên được nhiều người yêu mến, đặc biệt là giới nghệ sĩ, không loại trừ hội hoạ, âm nhạc, văn xuôi. Vẻ đẹp bàng bạc của nó thường gợi chút buồn trong lòng người, người ở nơi này mà nhớ trăng nơi kia. Thế nên ta mới hay gặp cái điệp khúc "cái đêm trăng ấy" trong thơ Nguyễn Trọng Tạo. Có khi anh còn tự ví những cô gái đẹp, ví người tình như là "mảnh trăng non" với cách nói âu yếm, lãng mạn này Lan này Hạnh này Duyên trăng non má lúm đồng tiền còn không Cuối năm ngẫu hứng chợ chiều Chúng ta còn bắt gặp một thế giới trăng đầy màu sắc như trăng màu trắng, trăng xanh, trăng vàng…Tất cả đều là một ấn tượng bàng bạc khó quên, gợi bao thứ tình trên đời. Sông núi, mây nước là những tấm gương phản chiếu ánh trăng để chúng ta ngắm nhìn và ngẫm ngợi. Một mối riêng tư hay trăm tình thiên hạ đều gửi vào trăng cái ảo ảnh, huyễn hoặc đó. Trăng khi xưa là bạn của bao thi sĩ thì hôm nay vẫn là bạn, thậm chí là bạn thân của Nguyễn Trọng Tạo. Với anh nếu thế giới không còn trăng nghĩa là chú cuội cây đa tan xác giữa thiên hà không còn Tết trung thu không còn đêm phá cỗ không còn ánh trăng ngà cho thi sĩ làm thơ… Thế giới không còn trăng Những hình tượng trong thơ Nguyễn Trọng Tạo đều giăng mắc nổi buồn mênh mang, vô định, rất trần thế, đời thường nhưng cũng có khi diệu vời, vĩnh hằng. Anh đã giao cảm, thấu hiểu được thiên nhiên, hiểu những rung động thầm bí của thiên nhiên và đem chúng đến với bạn đọc. Khả năng lựa chọn chính xác đối tượng tái hiện được sự giúp sức thành công của những mảng màu sắc đa dạng khiến thơ anh vang động thêm âm hưởng. Những nét chấm phá của nhà thơ đã làm hiển hiện trước mắt người đọc những hình tượng thiên nhiên vừa dân dã mà rất hiện đại. II-Quan niệm nghệ thuật về con người trong thơ Nguyễn Trọng Tạo 1-Khái niệm quan niệm nghệ thuật về con người Con người là cầu nối giữa văn học nghệ thuật và cuộc sống. Vì thế nên con người trở thành đối tượng miêu tả chủ yếu để văn học có một điểm tựa nhìn ra thế giới bên ngoài. Con người lịch sử, con người cá nhân, con người xã hội là trọng tâm đánh giá các mối quan hệ. Do đó người nghệ sĩ phải đi nhiều, hiểu nhiều, phải chọn những phương tiện để bộc lộ mọi mặt trong đời sống của con người. Tuy vậy vấn đề con người trong văn học rất khó có thể đưa ra một định nghĩa đầy đủ và chuẩn xác. Con người là một khái niệm không đơn giản, chúng ta chỉ biết rằng cuộc sống và nghệ thuật được tạo nên từ con người và con người HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 trở thành đối tượng quan trọng hàng đầu của người nghệ sĩ. Tố Hữu từng nhận xét "Văn học không phải là chuyện văn chương mà là chuyện cuộc sống, trước hết là con người". Còn Giáo sư Trần Đình Sử thì cho rằng "Quan niệm nghệ thuật về con người thực chất là vấn đề tính năng động của chủ thể nghệ thuật trong việc phản ánh hiện thực, lý giải con người bằng các phát hiện nghệ thuật, về vấn đề và giới hạn, phạm vi chiếm lĩnh đời sống của một hệ thống nghệ thuật, là khả năng thâm nhập của nó vào các miền khác nhau của đời sống". [8,117] Như vậy một tác phẩm văn học muốn tồn tại và tự khẳng định được những nét riêng của mình bao giờ cũng phải lấy điều trên làm "tiêu chí" quyết định. Có thể nói, văn học ra đời không phải góp phần giải thích thế giới mà tham gia cải tạo thế giới, không chỉ miêu tả con người đơn thuần mà thắp sáng lòng nhân ái, lối sống nhân văn trong bản thân một cá nhân. 2- Quan niệm nghệ thuật về con người trong thơ Nguyễn Trọng Tạo. Nguyễn Trọng Tạo, dù nhìn người hay nhìn cảnh thì nỗi buồn cũng là tâm điểm quan trọng, là điểm tựa để các phán đoán trở nên sâu sắc hơn. Trong bài "Ngôi sao buồn", anh viết niềm vui rồi dễ phai nhanh cuộc đời lắng lại long lanh nổi buồn Cái buồn "lắng lại" từ cuộc đời mà nhà thơ chắt lọc, nắm bắt được chi phối cái nhìn nghệ thuật và cả quan niệm về con người của anh. Con người trong thơ Trọng Tạo chịu ảnh hưởng rất nhiều về cách nhìn này, đó là con người cô đơn và con người đồng hiện bởi quá khứ, hiện tại và tương lai. Con người cô đơn Trên Việt mục "tin tức hàng ngày ", có viết "cảm nhận về nỗi ngang trái trong tình yêu, tiên đoán về tai họa ẩn giấu dưới mỗi bước chân buồn bã của lữ khách cô đơn khiến anh viết nên những bài thơ như khóc…". Đây là một nhận xét hay về Nguyễn Trọng Tạo, giúp người mới đọc thơ anh có thể cảm nhận thoáng qua hay dự cảm về hồn thơ này. Và nó cũng giúp chúng tôi phần nào trong việc trả lời câu hỏi Nguyễn Trọng Tạo nghĩ gì về con người ? So với dòng chảy vô thủy vô chung của thời gian thì con người là một kiếp sống mong manh, hữu hạn. Nắm bắt rõ quy luật đó, đọc thơ Nguyễn Trọng Tạo mới thấy anh luôn trân trọng và từ tốn với nỗi cô đơn của con người không hiểu hết được thế nào là hạnh phúc và không biết mình cần cái gì trong cuộc sống này ? ngơ ngác giọt nước mắt cuối năm không rõ buồn vui gì xe bỗng chạy trên đường không rõ về chốn nào Sônnê không định trước Cái "không rõ" khiến con người ta ý thức được giọt nước mắt rơi vì nỗi cô đơn, cô đơn không biết mình là ai ? mình về đâu ? Sự cân bằng trong câu thơ HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 cũng dường như mất đi, để lại nổi trống trải vô định trên tờ giấy. Chính vì thế mà hành trình thơ của Nguyễn Trọng Tạo qua bao nhiêu năm vẫn là tiếng thăm thẳm của hồn người trong cõi mênh mông của cuộc đời ` ngày vung vãi đức tin đêm thấy mình cô độc ranh khôn giữa muôn nghìn trở về thành thằng ngốc Tự vấn Nhiều khi anh thơ đùa trêu với chính nỗi cô đơn đó anh cô đơn như quan chẳng có dân anh trống trải như ngai vàng vắng chủ Cổ tích thơ tình Con người cô đơn khi xa xứ, lưu lạc giữa dòng chảy của cuộc đời. Chất quê chảy trong kẻ lưu lạc đã dải phổ cảm xúc cho thơ Tạo, người thổn thức lắm với ý thức vực dậy, khao khát tìm về nơi máu thịt của mình ngơ ngác giữa phố một thằng nhà quê nhơ thương mộ tổ biết bao giờ về ? Lưu lạc Cô đơn là phần sâu nhất trong bản ngã của Nguyễn Trọng Tạo. Cái mầm cô đơn ấy có đủ vị, có cả niềm cay đắng lẫn ngọt ngào. Dưới con mắt của anh, dường như con người cô đơn lắm, cô đơn đến vô cùng, cô đơn trong chính giấc mơ trong giấc mơ ta thấy ta lang thang đường phố cây thả xuống ta lá vàng Mộng du Nhưng con người cũng cảm thấy cô đơn trước thời đại mới - thời đại xô bồ, đua tranh tiền tài, địa vị, danh vọng...Người thì lạc vào kinh kệ, quyền chức, còn ta thì chới với ta lạc ngoài ta đi hoài không đến Lưu lạc Con người thấm thía nổi bơ vơ khi không tìm thấy điểm tựa, chợt bật khóc "úp tiếng nấc - úp vào núi đồi sa mạc biển xanh". Cảm giác ấy chỉ được thiên nhiên thấu hiểu và an ủi có một đêm chợt lạnh vầng trăng bay vào khung tranh soi giấc anh nằm HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 lay anh tỉnh dậy ngậm ngùi xa xăm Bức trang giêng Tạo là một kẻ mang bản mệnh đa đoan. Càng đa đoan Tạo càng thấy cô đơn. Càng cô đơn thì càng lắng động để trải nghiệm và khóc cười chuyện nhân thế biết tìm gõ cánh cửa nào vô tình gió lạnh lách vào đáy tim Không đề cho Đỗ Toàn Nỗi cô đơn càng thấm đẫm trên trang thơ thì càng chứng tỏ rằng Nguyễn Trọng Tạo đã biết lắng lại và tự giác ngộ mình trước cõi tham - sân - si trần tục. Đó là cách nhìn của con người đầy ý thức cụ thể và đầy chân thật. Mối tương quan giữa "cái chớp mắt" và "cái ngàn năm" đẩy cảm xúc thơ Trọng Tạo lên tầm mỹ học về nhân sinh qua cái nhìn biết mình, biết đời. Chính vì biết đời nên anh mới thấy cô đơn, khi cô đơn người ta mới hiểu đựơc đời. Rồi một ngày trong cõi vĩnh hằng, trên rêu phong, nhà thơ cúi nhặt một chiếc bóng mình giữa mênh mông ôi những chiếc lá kim rơi chi mãi nổi buồn heineken heineken tiếng va chạm cô đơn Thiên An Chúng ta biết rằng trong cuộc sống đời tư, Nguyễn Trọng Tạo không mấy thuận lợi vì ít nhất anh cũng đã một lần tan vỡ trong chuyện gia đình. Có phải vậy chăng mà nỗi cô đơn trong thơ tình yêu của anh đã đạt đến độ khôn cùng chợt đi một đời chợt về cửa khép dưới chân vẫn dép trên đầu trời thanh đời lên chót đỉnh chợt mình mong manh.. Chợt Cách nói "đời lên chót đỉnh chợt mình mong manh" là cách nói độc đáo. Sự đối xứng giữa hai vế mang nghĩa đối lập càng diễn tả sâu sắc hơn nổi cô đơn trong tâm hồn thi sĩ. Anh còn dùng nhiều lối nói độc đáo khác nữa khi diễn tả nổi cô đơn trong tình yêu của con người trong như "con đường Không Tên" "số nhà Lãng Quên" có một chàng Đơn Độc bước trên đường Không Tên có một nàng Hạnh Phúc ở số nhà Lãng Quên Nỗi nhớ không tên HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Khãa luËn tèt nghiÖp 2009 Trong số những bài thơ mà Trọng Tạo viết về tình yêu, có thể nói bài "Chia" là bài hay nhất và thể hiện rõ nhất nổi cô đơn của con người. Một câu, một chữ của bài như từng ngấn lệ rơi xuống khiến người đọc cảm thấy hụt dần trong hơi thở của người đang yêu chia cho em một đời tôi một cay đắng một niềm vui một buồn tôi còn cáí xác không hồn cái chai không rượu tôi còn vỏ chai Chia Con người sống vì tình yêu, "chia" cho tình yêu quá nhiều nên khi chỉ còn "cái xác không hồn" mới thấy chếnh choáng, cô độc. Nói như một nhà thơ nữ rằng Áo cộc bay nô với heo may Đông cập vồ vuốt gáy Giá lạnh yêu ta hơn những người tình mắt cháy Nỗi cô đơn cười ngất giữa trời .. Giữa đông với cô đơn-Lợi Hồng Diệp Nguyễn Trọng Tạo đã từng tâm sự "Bây giờ ít lĩnh vực húy kỵ hơn trước nhà văn có thể múa bút vào nhiều đề tài, nhiều vấn đề. Nhiều đề tài trước dấu đi bây giờ văn chương có thể khai thác. Như vấn đề cuộc sống cô đơn". Trích Việt Phải chăng khi gửi đến bạn đọc một mẫu hình con người - mẫu cô đơn, Nguyễn Trọng Tạo muốn gửi gắm nỗi nỗi cô đơn của chính mình và phát huy bản chất và chức năng đặc thù của thơ, đặc biệt là luôn giữ được mối dây đồng cảm giữa người viết và người đọc, tạo mối quan hệ khăng khít vững bền. Con người đồng hiện quá khứ - hiện tại - tương lai Sở dĩ chúng tôi nói đến con người đồng hiện ở ba mảng thời gian có quan hệ mật thiết này vì trong nhận thức của Nguyễn Trọng Tạo bao giờ cũng đứng ở điểm nhìn hiện tại nhìn về quá khứ và đứng ở hiện tại để hướng đến tương lai. Đây là một cách cảm quan mới mà nhà thơ đã chọn để thể hiện cái nhìn sâu sắc hơn về con người cuộc đời. Nhìn từ chiều lịch đại thì Trọng Tạo thuộc thế hệ các nhà thơ chống Mỹ Trong thơ anh cũng có ít nhiều trang mang hình ảnh người lính, đã có nhiều trang viết về một thời phơi phới tin yêu, một thời thiết tha, tự nguyện. Nhưng phần hay của thơ anh là phần sau - phần thơ thời hậu chiến, là những vấn đề đời thường. Đây là một hình thức "vỡ giọng" - thay đổi tư duy nghệ thuật, quan niệm sáng tác của Nguyễn Trọng Tạo. Anh đã nhìn con người bằng cái nhìn mới HOÀNG MINH TƯỜNG Xin lỗi NHÂN GIAN Trâu... cưa SỪNG làm nghé- Người là... - XƯNG CON ! - Con người tài hoa ấy, Nguyễn Trọng Tạo, tôi có cảm giác là anh không hề oán giận ai. Lúc nào anh cũng thân thiện, chan hòa vui vẻ. Có thể do tính cách này mà anh trở nên quảng giao, kết thân nhiều bạn bè trong cả 1995, khi ra Hà Nội theo học lớp biên tập văn bản khóa 1 tại Trường viết văn Nguyễn Du, tôi và anh Tạo cùng ở chung phòng. Tôi đi học, còn anh đi chơi, nhưng rồi cả hai cùng tá túc tại đây hàng tháng trời. Có một ấn tượng khiến tôi nhớ mãi là mỗi sáng anh dậy rất sớm, mở mắt ra đã thấy anh lòm khòm trên chiếc chiếu trải ở sàn nhà. Viết và viết. Ngày nào cũng như ngày đó, anh lại đi ngao du đâu đó, hễ lúc trời sụp tối, anh lại dẫn tôi đi thăm bạn bè của anh. Nhờ thế dù mới chân ướt chân ráo ra Hà Nội, qua anh, tôi đã làm quen được nhiều anh em văn nghệ là lúc tôi hỏi nếu chọn lấy bài thơ nào thích nhất của anh, Nguyễn Trọng Tạo lại "đá giò lái" qua chuyện khác, đó là bài thơ... chưa hề được in báo, anh sáng tác lúc còn học trường làng. Đại khái, ban đầu đến với thơ, anh bảo là do yêu thích thơ Hàn Mặc Tử mà bắt chước làm theo. Bài thơ đầu tay ấy như sau "Bây giờ tôi dịu tôi hiền / Biết đâu tôi dại tôi điên bao giờ / Mai sau tôi chết trong thơ / Hay là thơ chết bên bờ hồn tôi / Trăng lên ngọn liễu trăng ngồi / Tôi lên ngọn liễu tôi rơi bao giờ".Từ năm 1978, Nguyễn Trọng Tạo mới được đông đảo biết đến là nhờ có bài Thơ gửi người không quen được in trên báo Văn Nghệ của Hội Nhà văn Việt Nam. Tế Hanh, Chế Lan Viên, Xuân Diệu đã chọn đây là bài thơ hay nhất trong năm của tờ báo này. Thế nhưng đình đám nhất vẫn là hai bài thơ in trên báo Văn Nghệ năm 1981 Tản mạn thời tôi sống, Thơ tình của người lớn đây, năm 2016, gặp nhau tại Hội nghị lý luận phê bình do Hội Nhà văn VN tổ chức ở Tam Đảo, anh có kể cho tôi nghe những sự cố rắc rối từ bài thơ Tản mạn thời tôi sống. Và khi trình bày quan niệm về thơ, anh tâm tình "Thơ gần với nước mắt hơn là tiếng cười, gần với khổ đau hơn là reo hát, gần với sẻ chia hơn là chiếm đoạt, gần với chiến thắng mình hơn là răn người... Hay nói như G. Lorcaa, thơ gần với mực hơn là với máu". Suy nghĩ này đã được nhiều người tại hội nghị đồng đọc lại bài thơ này vẫn còn thấy hay và nhất là hai câu đã được truyền tụng rộng rãi "Thời tôi sống có bao nhiêu câu hỏi / Câu trả lời thật không dễ dàng chi". Hay nhất vẫn câu lặp đi lặp lại "Những bông hoa vẫn cứ nở đúng mùa" - đã cho thấy một sự vận động theo hướng tích cực hơn. Có thể nói bài thơ Tản mạn thời tôi sống là một trong những tín hiệu báo trước của văn học đổi chỉ làm thơ, viết văn xuôi, Nguyễn Trọng Tạo còn là tay làm báo cực siêu. Với tạp chí Thơ duy nhất hiện nay của cả nước, thì trước đó anh đã "cầm trịch" tờ báo Thơ với sự đổi mới rực rỡ về nội dung, phong phú bài vở do quy tụ được các nhà thơ, nhà lý luận trong cả nước. Đó là do cái tâm tính quảng giao nên anh có lợi thế tổ chức được bài vở chu đáo, chất những vậy, tập sách Chuyện ít biết về văn nghệ sĩ một thời "bán chạy như tôm tươi" cũng là do mối quan hệ cá nhân, anh đã cung cấp cho người đọc nhiều thông tin lý thú đằng sau trang viết của nhà văn. Anh còn là họa sĩ trình bày bìa sách báo, sáng tác ca khúc. Năm vừa rồi, đêm nhạc của anh đã tổ chức tại Nhà hát lớn Hà Nội, có thể ghi nhận là lẵng hoa tươi đẹp nhất vào cuối đời mà anh đã dành cho công chúng và ngược người tài hoa này vừa rời xa chúng ta. Nhớ lại những lúc anh vào Sài Gòn, chúng tôi thường gặp gỡ và cũng chỉ bàn về thơ. Nhà thơ Trương Nam Hương gọi điện thoại cho biết vừa có bài thơ tưởng niệm anh chưa ráo mực "Đồng dao cho người lớn / Nương thân trong nỗi buồn / Rượu - thơ - và nhan sắc / Cứ đằm đằm nhớ thương / Người tài hoa sáng tạo / Chiều nay xa thật rồi / Hỏi anh đi đâu thế? / Anh cười trong mây trôi...".Nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Trọng Tạo qua đời tại Hà Nội vào 19h50 ngày 7-1, sau hơn hai tháng chiến đấu với bệnh ung thư Trọng Tạo sinh năm 1947 trong một gia đình Nho học ở làng Trường Khê nay là Diễn Hoa, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An. Ông là nhà thơ, nhạc sĩ, nhà báo, họa sĩ vẽ bìa được nhiều người biết đến trong vai trò là nhạc sĩ của một số ca khúc được yêu thích, trong đó nổi tiếng nhất là bài Khúc hát sông quê, Làng quan họ quê tôi. Nhưng sự nghiệp lớn nhất của ông là thơ. Ông là tác giả của những tập thơ, trường ca như Đồng dao cho người lớn, Nương thân, Thế giới không còn trăng, Con đường của những vì sao Trường ca Đồng Lộc, Trường ca Biển mặn... THIÊN ĐIỂU Nguyễn Trọng Tạo không chỉ có khả năng sáng tác kiệt xuất mà còn là một người có khả năng dịch tiếng của nhiều nhà thơ lớn trên thế giới. Chỉ những người có vốn tiếng thì mới có thể làm được điều đó. Ông là một nhà thơ lớn cùng với nhiều cống hiến cho văn học Việt Nam. Ông được nhận rất nhiều giải thưởng về văn học nghệ thuật Những bài thơ của ông đều được độc giả ghi nhận và yêu thích. Nào ngay bây giờ chúng ta hãy cùng nhau chiêm ngưỡng khả năng dịch tiếng của ông qua những bài thơ nổi tiếng trên thế giới nhé! Đừng bỏ lỡ Nội dung bài viết1 I. Đôi Nét Về Nhà Thơ Nguyễn Trọng Tạo 2 II. Những Bài Thơ Dịch Của Nguyễn Trọng Tạo 3 Độc thoại của Merilyn Monroe4 Thanh bình điệu kỳ 1 清平調其一5 Cánh buồm Парус6 Ghềnh đá Утес7 Vì sao Отчего8 Tình yêu của kẻ chết9 “Bão tuyết khóc, như cây vĩ cầm Zigan”10 “Đồng nội tuyết, một mặt trăng màu trắng”11 “Em kể chuyện Saadi…”12 “Không tiếc nuôi, không gọi, không than khóc”13 “Sớm mai mẹ hãy đánh thức con nhé”14 “Trên cửa sổ là trăng. Dưới là ngọn gió”15 Một chiều xanh, một chiều trăng16 Nhà thơ II Поэт17 Ở đâu rồi ngôi nhà tổ của tôi18 Thư gửi người phụ nữ19 Với Pushkin I. Đôi Nét Về Nhà Thơ Nguyễn Trọng Tạo – Nguyễn Trọng Tạo 25/8/1947 – 7/1/2019 là nhà thơ, nhà văn, kiêm nhạc sĩ, hoạ sĩ, sinh tại Diễn Châu, Nghệ An, đi lính năm 1969, học Đại học viết văn Nguyễn Du khoá 1, làm thơ từ năm 14 tuổi. – Ông là Uỷ viên Hội đồng thơ của Hội nhà văn Việt Nam, Trưởng ban biên tập báo Thơ 2003–2004, từng được các giải thưởng thơ của Nghệ An năm 1969, và giải thơ của các báo Văn nghệ, Văn nghệ quân đội, Nhân dân 1978, hai lần được Giải thưởng Văn học nghệ thuật cố đô Huế, Giải thưởng Văn học nghệ thuật Hồ Xuân Hương, Giải thưởng Uỷ ban toàn quốc các hội văn học nghệ thuật Việt Nam về thơ và văn xuôi. – Thơ và truyện ngắn của ông dịch ra tiếng Pháp, Anh, Nga, Tây Ban Nha… – Ngoài thơ, ông còn là nhạc sĩ, công tác tại Tạp chí Âm nhạc và Thời đại của Hội nhạc sĩ Việt Nam, đã có 8 giải thưởng âm nhạc. + Các album đã phát hành – Tình khúc bốn mùa NXB Âm nhạc và Hội Nhạc sĩ Việt Nam, 1996 + Các bài hát nổi tiếng – Làng quan họ quê tôi lời thơ của Nguyễn Phan Hách – Đôi mắt đò ngang – Khúc hát sông quê lời thơ của Lê Huy Mậu + Ông đã vẽ khoảng 500 bìa sách, trong đó có – Chuyện kể năm 2000 Bùi Ngọc Tấn – Vẽ nhiều minh hoạ trên báo, tạp chí, và trình bày mỹ thuật tạp chí Cửa Việt bộ đầu tiên 1990-1992, báo Thơ, mẫu măng-sét tạp chí Sông Hương, Hồng Lĩnh, Sông Lam, + Các tác phẩm chính – Thơ Gửi người không quen, Sóng thuỷ tinh, Đồng dao cho người lớn, Thư trên máy chữ, Tản mạn thời tôi sống, Nương thân, Thơ trữ tình, Thế giới không còn trăng,… – Trường ca Con đường của những vì sao, Tình ca người lính. – Văn xuôi Miền quê thơ ấu, Ca sĩ mùa hè, Chuyện ít biết về văn nghệ sĩ, Văn thơ nhạc tuổi thơ,… – Tiểu luận phê bình Văn chương cảm và luận II. Những Bài Thơ Dịch Của Nguyễn Trọng Tạo Nguyễn Trọng Tạo là một nhà thơ lớn của chúng ta. Ông có nhiều tác phẩm nổi bật được nhiều bạn đọc chú ý đến. Nhưng thật bất ngờ khi ông có một khả năng dịch thơ mà không một nhà thơ nào dễ dàng làm được. Muốn dịch được nhiều thứ tiếng như vậy chắc chắn phải có một vốn tiếng trau dồi lâu mới có thể làm được. Sau đây, chúng ta hãy cùng khám phá những bài thơ dịch của ông nhé! Độc thoại của Merilyn Monroe Я Мэрлин, Мэрлин. Я героиня самоубийства и героина. Кому горят мои георгины? С кем телефоны заговорили? Кто в костюмерной скрипит лосиной? Невыносимо, невыносимо, что не влюбиться, невыносимо без рощ осиновых, невыносимо самоубийство, но жить гораздо невыносимей! Продажи. Рожи. Шеф ржет, как мерин. Я помню Мэрлин. Ее глядели автомобили. На стометровом киноэкране в библейском небе, меж звезд обильных, над степью с крохотными рекламами дышала Мэрлин, ее любили… Изнемогают, хотят машины. Невыносимо, невыносимо лицом в сиденьях, пропахших псиной! Невыносимо, когда насильно, а добровольно — невыносимей! Невыносимо прожить не думая, невыносимее — углубиться. Где наши планы? Нас будто сдунули, существованье — самоубийство, самоубийство — бороться с дрянью, самоубийство — мириться с ними, невыносимо, когда бездарен, когда талантлив — невыносимей, мы убиваем себя карьерой, деньгами, ножками загорелыми, ведь нам, актерам, жить не с потомками, а режиссеры — одни подонки, мы наших милых в объятьях душим, но отпечатываются подушки на юных лицах, как след от шины, невыносимо, ах, мамы, мамы, зачем рождают? Ведь знала мама — меня раздавят, о кинозвездное оледененье, нам невозможно уединенье, в метро, в троллейбусе, в магазине Приветик, вот вы!» — глядят разини, невыносимо, когда раздеты во всех афишах, во всех газетах, забыв, что сердце есть посередке, в тебя завертывают селедки, глаза измяты, лицо разорвано как страшно вспомнить во Франс-Обзервере» свой снимок с мордой самоуверенной на обороте у мертвой Мэрлин!. Орет продюсер, пирог уписывая Вы просто дуся, ваш лоб — как бисерный!» А вам известно, чем пахнет бисер?! Самоубийством! Самоубийцы — мотоциклисты, самоубийцы спешат упиться, от вспышек блицев бледны министры — самоубийцы, самоубийцы, идет всемирная Хиросима, невыносимо, невыносимо все ждать, чтоб грянуло, а главное — необъяснимо невыносимо, ну, просто руки разят бензином! невыносимо горят на синем твои прощальные апельсины… Я баба слабая. Я разве слажу? уж лучше — сразу! Bản Dịch Tôi là Merilyn, Merilyn tôi là nữ anh hùng của tự sát và ma-tuý. Hoa thược dược của tôi còn rực rỡ cho ai? Những máy têlêphôn của tôi còn nói chuyện với ai? Trong buồng thử áo quần ai đang sột soạt Không thể chịu đựng được. Không thể chịu đựng được vì không phải lòng ai Không thể chịu đựng được vì không có rừng dương Sự tự sát – không thể chịu đựng được Nhưng sống càng không chịu đựng được hơn. Những cuộc bán chác. Những mặt thú. Và ông chủ cười ré lên như ngựa già bị hoạn Tôi nhớ Merilyn những chiếc xe hơi quanh cô ngắm nghía trên màn ảnh dài hàng trăm mét trên nền trời kinh thánh giữa đầy rẫy sao lên với những ngọn đèn quảng cáo bé con trên thảo nguyên Merilyn khẽ thở người ta mê cô những chiếc xe muốn cô mệt lử không thể chịu đựng được Không thể chịu đựng được Cúi xuống đệm ngồi, sặc mùi chó Không thể chịu đựng được khi bị cưỡng bức nhưng khi tự nguyện càng không chịu đựng được hơn. Không thể chịu đựng được sống mà không nghĩ càng không chịu đựng được hơn khi đào sâu vào mình Bao dự định của chúng ta đâu? Chúng ta như bị gió thổi đi tồn tại cũng là tự sát. Đấu tranh với phường vô lại – tự sát Chung sống với chúng – Tự sát. Không thể chịu đựng được khi không chút tài năng Nhưng khi có tài – càng không chịu đựng được hơn. Chúng ta giết mình bằng con đường công danh bằng bạc tiền, bằng bọn đĩ có màu da rám nắng bởi chúng ta – lũ diễn viên với đời sau, đâu được sống còn bọn đạo diễn ư? – Cặn bã một lũ người. Chúng ta bóp chết người thân yêu trong vòng tay nhưng gối sẽ còn in dấu vết trên gương mặt trẻ trung, như vết lốp xe hằn không thể chịu đựng được. Ôi các bà mẹ, các bà mẹ, sinh con ra làm gì khi mẹ biết trước rồi con sẽ bị đè nát? Ôi kiếp giá băng những ngôi sao màn bạc Chúng tôi khó có được cả sự cô đơn trong xe điện ngầm trên ô-tô-buýt trong các cửa hàng người ta trố mắt nhìn “Cô đấy à, chào nhé!” Không thể chịu đựng được khi áo quần bị cởi trên mọi tờ áp-phích, trên báo hàng ngày quên đi rằng ở giữa có trái tim họ dùng ta gói cá, mắt ta nhàu mặt mày rách toạc Chợt rùng mình, tôi nhớ tấm ảnh tôi với khuôn mặt tự tin trên báo “Người quan sát” mà ảnh lúc chết của Merilyn ở mặt báo bên kia. Lão chủ nhiệm phim gào lên, nhồm nhoàm bánh ga-tô “Cô tuyệt diệu làm sao trán như cườm lấp lánh” Mà hạt cườm mùi gì, ông có biết không? mùi tự sát. Những kẻ đang phóng xe máy trên đường – tự sát Những kẻ đang vội vã hưởng lạc – tự sát Bởi chớp máy ảnh, những bộ trưởng tái xanh tự sát và tự sát. Một Hirosima trên toàn thế giới đang diễn ra Không thể chịu đựng được. Không thể chịu đựng được nỗi đợi chờ tai hoạ nhưng điều quan trọng hơn là sự không chịu đựng được lại không sao giải thích như tay ta bỗng nhiên sặc mùi xăng. Không thể chịu đựng được cháy lên từ màu xanh những trái cam ly biệt. Tôi, người đàn bà yếu mềm. Làm sao chèo chống được? Tốt hơn là nhanh chóng ra đi! Thanh bình điệu kỳ 1 清平調其一 雲想衣裳花想容, 春風拂檻露華濃。 若非群玉山頭見, 會向瑤臺月下逢。 Thanh bình điệu kỳ 1 Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung, Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng. Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến, Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng. Dịch nghĩa Nhìn mây nhớ đến xiêm áo, thấy hoa nhớ đến dung nhan, Gió xuân thổi nhẹ qua hiên, sương hoa nồng nàn. Nếu không phải người ở mé núi Quần Ngọc, Thì cũng là thấy ở dưới trăng chốn Dao Đài. Bản Dịch Mây ngỡ áo xiêm, hoa tưởng mặt Gió rung hoa đẹp ánh sương cài Không phải là tiên nơi Quần Ngọc Cũng gặp dưới trăng chốn Dao Đài. chia cho em một đời say một cây si/ với/ một cây bồ đề tôi còn đâu nữa đam mê trời chang chang nắng tôi về héo khô Cánh buồm Парус Белеет парус одинокой В тумане моря голубом. — Что ищет он в стране далекой? Что кинул он в краю родном? Играют волны, ветер свищет, И мачта гнется и скрыпит; Увы! — он счастия не ищет И не от счастия бежит! — Под ним струя светлей лазури, Над ним луч солнца золотой — А он, мятежный, просит бури, Как будто в бурях есть покой! Dịch nghĩa Сánh buồm đơn độc hiện ra trăng trắng Trong màn sương màu xanh da trời của đại dương!.. Nó cánh buồm đang tìm gì ở đất nước quê hương xa xôi? Nó cánh buồm bỏ lại gì ở miền đất ruột thịt thân thương?.. Các lớp sóng đang đùa dỡn – gió rít, Cột buồm bị uốn cong và vang tiếng cót két… Thương ôi! – cánh buồm không tìm hạnh phúc Nhưng cũng không chạy trốn khỏi hạnh phúc! Dưới nó cánh buồm là tia nước xanh sáng ngời, Trên nó cánh buồm là tia nắng vàng tuơi… Còn cánh buồm, khi bị động trời, thì cầu xin những bão tố, Tưởng chừng trong những bão tố có chỗ bình yên. Bản Dịch Cánh buồm trắng đơn chiếc Giữa sương mù biển xanh Tìm gì nơi xứ lạ Sao bỏ quê hương mình? Sóng xô và gió giật Vặn cột buồm ngả nghiêng Không chối từ hạnh phúc Cũng chẳng phải kiếm tìm. Bỗng trên đầu vàng nắng Dưới thuyền ngời biển xanh Buồm lại mong bão đến Trong bão có yên lành! Ghềnh đá Утес Ночевала тучка золотая На груди утеса-великана; Утром в путь она умчалась рано, По лазури весело играя; Но остался влажный след в морщине Старого утеса. Одиноко Он стоит, задумался глубоко, И тихонько плачет он в пустыне. Bản Dịch Có Nàng Mây vàng Ngủ trên ngực Đá Sáng dậy bay đi vội vã Nô đùa cùng trời xanh. Tảng đá già thấy trong những nếp nhăn Hơi thở Mây ẩm ướt Ông đứng sững – cô đơn, không thể kìm tiếng khóc Trong âm thầm hoang vắng lòng ông… Vì sao Отчего Мне грустно, потому что я тебя люблю, И знаю молодость цветущую твою Не пощадит молвы коварное гоненье. За каждый светлый день иль сладкое мгновенье Слезами и тоской заплатишь ты судьбе. Мне грустно… потому что весело тебе. Bản Dịch Tôi buồn vì tôi yêu em Vì tôi hiểu những tị hiềm gièm pha Với em họ chẳng buông tha Tuổi xanh mơ ước đã pha lệ đầy Ngọt ngào đổi lấy đắng cay Tôi buồn vì thấy em đầy vui tươi… Tình yêu của kẻ chết Пускай холодною землею Засыпан я, О друг! всегда, везде с тобою Душа моя. Любви безумного томленья, Жилец могил, В стране покоя и забвенья Я не забыл. Без страха в час последней муки Покинув свет, Отрады ждал я от разлуки — Разлуки нет. Я видел прелесть бестелесных, И тосковал, Что образ твой в чертах небесных Не узнавал. Что мне сиянье божьей власти И рай святой? Я перенес земные страсти Туда с собой. Ласкаю я мечту родную Везде одну; Желаю, плачу и ревную Как встарину. Коснётся ль чуждое дыханье Твоих ланит, Моя душа в немом страданье Вся задрожит. Случится ль, шепчешь засыпая Ты о другом, Твои слова текут пылая По мне огнем. Ты не должна любить другого, Нет, не должна, Ты мертвецу, святыней слова, Обручена. Увы, твой страх, твои моленья К чему оне? Ты знаешь, мира и забвенья Не надо мне! Bản Dịch Thân anh đất đã lấp đầy Linh hồn anh vẫn ngày ngày bên em Cuộc tình đời đã lãng quên Dưới mồ, anh vẫn gọi tên một người Anh không sợ phút lìa đời Xa em. Mà vẫn không rời được em Thiên đường, địa ngục anh tìm Thấy tiên thấy quỷ. Chẳng nhìn thấy em Cần chi những quỷ và tiên Đam mê trần thế anh nguyền mang theo Ngày ngày ao ước buông neo Được ghen, được khóc, được yêu như là… Môi ai chạm má em xa Hồn anh tê tái. Anh là khổ đau Tên ai em gọi nửa câu Trong mơ. Lửa đổ thêm dầu tim anh Đừng yêu ai khác nghe em Bởi ta đã nặng lời nguyền trăm năm Cũng đừng sợ sệt, kêu van Anh người đã chết thế gian đâu cần… “Bão tuyết khóc, như cây vĩ cầm Zigan” Плачет метель, как цыганская скрипка. Милая девушка, злая улыбка, Я ль не робею от синего взгляда? Много мне нужно и много не надо. Так мы далеки и так не схожи – Ты молодая, а я все прожил. Юношам счастье, а мне лишь память Снежною ночью в лихую замять. Я не заласкан – буря мне скрипка. Сердце метелит твоя улыбка. Bản Dịch Khóc rên gì gió tuyết ơi Mà nghe như tiếng đàn người Xư-gan Nụ cười em giá băng tràn Cái nhìn xanh sắc như làn nước trong Sợ chi một chuyện đau lòng Tôi cần nhiều, cũng chẳng mong chi nhiều! Khác nhau như sớm với chiều Tôi từng trải, với em nhiều ngây thơ Ấm êm cho những trai tơ Còn tôi chỉ có những giờ đã qua Còn tôi, chỉ có ngày xưa Một đêm gió tuyết xa mờ… đắng cay… Tôi không phải kẻ mê say Bằng âu yếm lúc cầm tay sát kề Với tôi, chẳng có nghĩa gì Tiếng đàn rên xiết vùng quê tuyết gào Mà nụ cười – lạ lùng sao Cứ như bão tuyết xoáy vào tim tôi!… “Đồng nội tuyết, một mặt trăng màu trắng” Снежная равнина, белая луна, Саваном покрыта наша сторона. И березы в белом плачут по лесам. Кто погиб здесь? Умер? Уж не я ли сам? Dịch nghĩa Đồng nội tuyết, một mặt trăng màu trắng Như vải liệm phủ lên bốn phía cuộc đời Cây khoác áo tang khóc trong rừng trắng lạnh Ai đã chết ở đây? Ai chết? Hay lại chính là tôi?… Bản Dịch Đồng nội tuyết, một mặt trăng màu trắng Như vải liệm phủ lên bốn phía cuộc đời Cây khoác áo tang khóc trong rừng trắng lạnh Ai đã chết ở đây? Ai chết? Hay lại chính là tôi?… “Em kể chuyện Saadi…” Ты сказала, что Саади Целовал лишь только в грудь. Подожди ты, бога ради, Обучусь когда-нибудь! Ты пропела “За Ефратом Розы лучше смертных дев”. Если был бы я богатым, То другой сложил напев. Я б порезал розы эти, Ведь одна отрада мне – Чтобы не было на свете Лучше милой Шаганэ. И не мучь меня заветом, У меня заветов нет. Коль родился я поэтом, То целуюсь, как поэт. Bản Dịch Em kể rằng, chỉ có thần Sa-đi Mới hôn lên ngực Hãy gượm em ơi, lạy Chúa Rồi một lúc nào anh học được vậy thôi. Em hát rằng “Sau sông Ê-pơ-rát Có những đoá hoa hồng đẹp hơn Nữ thần đã chết” Nếu như anh – người giàu có trên đời Anh sẽ đặt một điệp khúc khác hơn, tuyệt vời. Anh sẽ hái những đoá hoa hồng ấy Bởi một niềm say đắm tràn đầy Để trên thế gian này Không gì hơn Sa-ga-nê yêu dấu. Xin đừng làm khổ anh bằng những lời chỉ giáo Vì chính anh chẳng chỉ giáo một lời Bởi sinh ra là một thi sĩ Anh sẽ hôn như thi sĩ mà thôi. ☆☆☆☆☆ Chia sẻ trên FacebookTrả lời Ảnh đại diện Bản dịch của Nguyễn Văn Thiết Ngôn ngữ Chưa xác định Gửi bởi Vanachi ngày 09/06/2007 0907 Em nói rằng Sadi Xưa chỉ hôn vào ngực Em ơi chớ vội gì Khi nào anh sẽ học. Em hát “Ở bên sông Hoa đẹp hơn thiếu nữ”. Giá mà anh chẳng nghèo Bài hát này xin sửa. Anh bẻ cánh hoa tươi Bởi niềm vui chỉ một Để cho trên cõi đời Saganê đẹp nhất. Đừng đem điều di chỉ Anh không hiểu bao giờ Sinh ra làm thi sĩ Nên hôn giống nhà thơ. “Không tiếc nuôi, không gọi, không than khóc” Не жалею, не зову, не плачу, Все пройдет, как с белых яблонь дым. Увяданья золотом охваченный, Я не буду больше молодым. Ты теперь не так уж будешь биться, Сердце, тронутое холодком, И страна березового ситца Не заманит шляться босиком. Дух бродяжий! ты все реже, реже Расшевеливаешь пламень уст О, моя утраченная свежесть, Буйство глаз и половодье чувств! Я теперь скупее стал в желаньях, Жизнь моя, иль ты приснилась мне? Словно я весенней гулкой ранью Проскакал на розовом коне. Все мы, все мы в этом мире тленны, Тихо льется с кленов листьев медь… Будь же ты вовек благословенно, Что пришло процвесть и умереть. Bản Dịch Tôi chẳng tiếc, chẳng kêu van, chẳng khóc Tất cả sẽ tan đi như làn khói mong manh từ cây táo trắng kia Tất cả sẽ héo tàn, thời vàng ngọc sẽ qua Tôi cũng chẳng còn thêm tuổi trẻ… Như vậy đấy, tim tôi giờ băng giá Đã dâng đầy. Đâu sôi động như xưa Và xứ sở của bạch dương trải lụa Những chân trần trượt ngã, chẳng bị lừa. Hồn lang thang mỗi ngày một ít đi Những tiếng xôn xao, những lời lửa cháy Ôi mất mát của tôi – những gì tươi tắn ấy Mắt ngang tàng và thác lũ tình yêu. Giờ ước mong, tôi dè dặt hơn nhiều Cuộc sống của tôi ư? Tôi có mơ thấy nó Trên ngựa hồng phi qua miền hoa nở Đầy âm thanh một mai sớm mùa xuân. Rồi tất cả chúng ta, tất cả chúng ta nơi trần thế Như lá phong lặng lẽ trút sắc đồng Thôi, thế này, với nó hãy cầu mong Rằng… nó đến… ánh lên… rồi tan biến… ☆☆☆☆☆ Chia sẻ trên FacebookTrả lời Ảnh đại diện Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 11/06/2007 0551 Tôi không khóc, không nài, không thương xót Như khói trên cành, tất cả đều qua Hoa táo trắng đã úa vàng, phai nhạt Tôi đã không còn trẻ lại bao giờ. Mi giờ đây đã không còn đập mạnh Con tim này thui chột bởi giá băng Và xứ sở bạch dương nhung gấm Không còn xui tôi dạo bước chân trần. Hồn lãng du! Mi mỗi ngày mỗi ít Thức dậy lên ngọn lửa ở bờ môi Vẻ tươi tắn của tôi ơi đã mất Ánh mắt cuồng và cơn bão lòng tôi. Giờ tôi ky bo trong nhiều ước muốn Cuộc đời tôi? Hay chỉ một giấc mơ? Tựa hồ như buổi sớm xuân vang động Trên ngựa hồng tôi đã phóng về xa. Trong đời này chúng ta đều cát bụi Những cây phong lặng lẽ trút lá vàng… Đến trọn kiếp xin mang niềm an ủi Rằng đã đến cuộc đời nảy nở rồi tan. ☆☆☆☆☆ Chia sẻ trên FacebookTrả lời Ảnh đại diện Bản dịch của Nguyễn Tùng Cương Gửi bởi Tung Cuong ngày 12/07/2009 0153 Chẳng tiếc, chẳng cầu, chẳng khóc than, Đời qua đi như đám mây tan. Như rừng thay lá thu vàng úa, Tuổi trẻ đời tôi sớm úa tàn. Trái tim nhiễm lạnh của tôi ơi! Giờ chẳng còn nhanh nhịp nữa rồi. Xứ sở bạch dương thôi vẫy gọi Còn đâu chân đất bước bồi hồi. Ơi hồn lãng du của lòng tôi! Sao chẳng cùng tôi hát hết lời Ôi cặp mắt xanh mê vạn sắc Trẻ trung cảm hứng mất đâu rồi. Tôi sống giờ đây ít ước mong Cuộc đời tôi đó giấc mơ hồng? Sáng xuân tươi đẹp, hương nồng thắm Phóng vụt qua song bóng ngựa hồng. Tất cả trên đời sẽ lụi dần Nhựa cây truyền khắp lá cùng thân… Dù chăm cầu nguyện qua năm tháng Đời vẫn đơm hoa, vẫn héo tàn. ☆☆☆☆☆ Chia sẻ trên FacebookTrả lời Ảnh đại diện Bản dịch của Bùi Huy Bằng Ngôn ngữ Chưa xác định Gửi bởi bangbh ngày 11/01/2013 1734 Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi bangbh ngày 21/01/2013 1401 Ta không nuối tiếc, không cầu xin, không rơi lệ, Chuyện đời qua đi, như khói tan từ những cây táo trắng. Màu vàng úa phủ lên cảnh già nua dâu bể, Ta sẽ không còn trai trẻ vĩnh hằng. Giờ con tim sẽ không đập như xưa, Bởi lạnh giá làm mỏi mòn hưng phấn, Còn đất nước của cây bạch dương in trên tấm lụa Chẳng dụ được ai lãng du bằng bước chân trần. Hỡi linh hồn phiêu lãng! mi càng ngày càng hiếm Khơi dậy ngọn lửa nồng của làn môi Tìm lại sự tươi mới của ta đã đánh mất rồi, Cả những ánh mắt khinh đời và xúc cảm sục sôi. Giờ đây ta không còn khát vọng thuở xưa, Đời thực của ta ư? Hay chỉ là trong mộng? Như sớm mai nao nức bao sức xuân chan chứa Ta đã phi băng băng trên lưng ngựa sắc hồng. Rồi chúng ta đều nát tan trên thế gian này, Như những lá phong vàng lặng lẽ rụng khỏi cây… Ước cho mi mãi mãi thuận buồm biết mấy, Để hưởng phồn vinh và an giấc nồng say. ☆☆☆☆☆ Chia sẻ trên FacebookTrả lời Ảnh đại diện Bản dịch của Wehrmacht Ngôn ngữ Chưa xác định Gửi bởi hảo liễu ngày 12/01/2015 0011 Tôi không khóc, không lời xin hối tiếc Khói sương này rồi tất thảy đều tan Giờ vàng phai nhạt úa màu hoa táo Thời trẻ trai, ôi một cõi mơ tàn. Tim tôi ơi, máu hồng sao lạnh ngắt? Nhịp đập điên cuồng, giờ lặng lẽ sóng ngân Xứ Bạch Dương vẫn mơ màng huyền diệu Chẳng còn rủ tôi dạo bước gót chân trần. Hồn phiêu lãng, giờ sao ngươi lụi tắt? Hãy cháy lên hơi lửa ấm bờ môi Nét vui tươi ngày xưa, ôi mờ nhạt! Ánh mắt nồng nàn khi sóng dậy lòng tôi. Giờ ích kỉ, tôi ơi, sao đê tiện? Tôi đang mơ hay đang sống kiếp người? Tựa một sớm xuân về sương ẩm ướt Trên ngựa yên hồng, phóng về cõi xa xôi. Ta đợi phút nghiệp đời về cát bụi Với lá phong rơi nhè nhẹ úa vàng Xin tạ ơn kiếp này tròn mộng ước Nở trọn giữa đời, rồi lặng lẽ vụt tan… ☆☆☆☆☆ Chia sẻ trên FacebookTrả lời Ảnh đại diện Bản dịch của Nguyễn Quỳnh Hương Gửi bởi hảo liễu ngày 01/05/2015 0919 Ta không tiếc, chẳng gọi ai, thôi khóc, Đời trôi nhanh như trên vườn táo khói tan Đắm mình trong màu vàng thu chết chóc Ta sẽ không còn trẻ mãi với thế gian. Ngươi giờ đây không đập nổi như xưa Trái tim ta, khi cái lạnh đã chạm vào. Miền bạch dương mùa hoa nở ngọt ngào Không còn quyến rũ ta lang thang chân đất. Hồn phiêu lãng! Ngươi càng ngày càng biếng Ít thổi nồng nàn ngọn lửa trên môi Ôi tình cảm trào dâng, ôi sóng mắt, Cùng sức trẻ của ta mất đâu rồi. Ta đã nghèo đi biết bao trong kỳ vọng Đời có thực hay ta thấy trong mơ? Như ta dạo qua thế gian trên lưng ngựa Vào một sớm xuân âm vang sương mờ. Tất cả chúng ta trên thế gian này ở tạm Lá phong màu đồng trong gió nhẹ nhàng rơi… Vòng quay được chúc phúc đến muôn đời Sinh ra để sống hết mình và chết. ☆☆☆☆☆ Chia sẻ trên FacebookTrả lời Ảnh đại diện Bản dịch của Thuỵ Anh Gửi bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 25/03/2018 1349 Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Vanachi ngày 25/03/2019 0814 Không nuối tiếc, không gọi, không than khóc, Mọi điều qua đi như hoa táo trắng toả khói mờ. Ngập trong sắc hoàng kim tàn úa, Sẽ chẳng còn trẻ nữa ta xưa. Hỡi trái tim, người thôi không đập rộn, Lỡ để hơi giá buốt chạm vào, Miền bạch dương mịn mềm ấm áp Chẳng gọi mời chân đất lướt xôn xao… Hồn phiêu lãng! Hỡi ơi, lời ta nói Bỗng hiếm khi được bùng cháy lửa lòng! Ôi nét thanh tân trai trẻ còn không, Mắt ngạo nghễ điên cuồng cùng cơn lũ trào cảm xúc! Ta giờ đây dè dặt trong mơ ước, Đời ta ư, hay chỉ mộng bẽ bàng? Như một sớm Xuân tinh mơ rạo rực Ta cưỡi ngựa hồng vội vã lướt ngang? Lũ chúng ta, lũ chúng ta trong đời này đều phù vân chốc lát, như lẳng lặng ánh đồng tuôn dưới những tán phong. Những gì đến rồi đi thăng hoa rồi tàn lụi Cứ vĩnh viễn phước lành, kỳ diệu vô song! “Xin anh đừng hỏi vì sao Tên anh em để lẫn vào trong thơ…” “Sớm mai mẹ hãy đánh thức con nhé” Разбуди меня завтра рано, О моя терпеливая мать! Я пойду за дорожным курганом Дорогого гостя встречать. Я сегодня увидел в пуще След широких колес на лугу. Треплет ветер под облачной кущей Золотую его дугу. На рассвете он завтра промчится, Шапку-месяц пригнув под кустом, И игриво взмахнет кобылица Над равниною красным хвостом. Разбуды меня завтра рано, Засвети в нашей горнице свет. Говорят, что я скоро стану Знаменитый русский поэт. Воспою я тебя и гостя, Нашу печь, петуха и кров… И на песни мои прольется Молоко твоих рыжих коров. Bản Dịch Ngày mai mẹ thức con dậy sớm Ôi mẹ thân yêu, mẹ tảo tần Để con sẽ đi ra cồn đất nhỏ Đón gặp người bạn quí của con Và hôm nay con thấy ở cánh đồng Những vệt bánh xe in trên cỏ ướt Gió thổi nhẹ đường cầu vồng vàng rực Dưới những làn mây xốp đồng quê Ngày mai bình minh bạn con sẽ ra đi Vành mũ sau vòm cây – vầng trăng lặn muộn Và con bò đứng nhìn theo tha thẩn Ve vẩy đuôi trên đám cỏ ven đường Ngày mai mẹ thức con dậy sớm Mở cửa ra cho ánh sáng vào nhà Người ta bảo con sắp thành thi si Nổi tiếng, và, một thi sĩ người Nga Con sẽ hát về mẹ và về bạn Người chăn bò, bếp lửa, đàn bò Và thơ con có một dòng sữa chảy Dòng sữa của đàn bò của mẹ, của nhà ta. “Trên cửa sổ là trăng. Dưới là ngọn gió” Над окошком месяц. Под окошком ветер. Облетевший тополь серебрист и светел. Дальний плач тальянки, голос одинокий – И такой родимый, и такой далекий. Плачет и смеется песня лиховая. Где ты, моя липа? Липа вековая? Я и сам когда-то в праздник спозаранку Выходил к любимой, развернув тальянку. А теперь я милой ничего не значу. Под чужую песню и смеюсь и плачу. Bản Dịch Bên cửa sổ một ánh trăng. Bên cửa sổ một ngọn gió Thổi vào cây bạch dương – cây nến cây bạc của tôi. Tiếng khóc cô đơn xe trượt tuyết xa xôi Sao mà thân thuộc, sao mà xa lạ. Bài hát âm ỉ khóc và cười Ở đâu rồi cây đa của tôi – cây đa thế kỷ Ở đâu rồi một ngày xưa trong buổi lễ Tôi cùng người yêu, xe trượt tuyết đổ kềnh? Một chiều xanh, một chiều trăng Вечером синим, вечером лунным Был я когда-то красивым и юным. Неудержимо, неповторимо Все пролетело… далече… мимо… Сердце остыло, и выцвели очи… Синее счастье! Лунные ночи! Bản Dịch Một chiều xanh. Một chiều trăng Một thuở xa xưa anh trẻ và anh đẹp Không giữ được. Không quay lại được Tất cả đã bay đi… bay xa… bay qua… Cho đến lúc tim ngừng đập và mắt sầm khép lại Ôi hạnh phúc xanh! Những đêm trăng!.. Nhà thơ II Поэт Горячо любимому другу Грише Тот поэт, врагов кто губит, Чья родная правда мать, Кто людей, как братьев, любит И готов за них страдать. Он все сделает свободно, Что другие не могли. Он поэт, поэт народный, Он поэт родной земли! Bản Dịch Tặng bạn thân Grisha Ai đã giết nhà thơ yêu mến ấy? – Kẻ thù! Và đau thương có thật của ai kia? – Người mẹ! Ai đã yêu người như thể những anh em Và cả quyết dám khổ đau vì họ? – Nhà thơ! Nhà thơ đã tự do làm tất cả Mà bao nhiêu người khác chẳng thể làm… Nhà thơ, Anh là nhà thơ của nhân gian Nhà thơ của đất mẹ, quê hương… Ở đâu rồi ngôi nhà tổ của tôi Где ты, где ты, отчий дом, Гревший спину под бугром? Синий, синий мой цветок, Неприхоженый песок. Где ты, где ты, отчий дом? За рекой поет петух. Там стада стерег пастух, И светились из воды Три далекие звезды. За рекой поет петух. Время — мельница с крылом Опускает за селом Месяц маятником в рожь Лить часов незримый дождь. Время — мельница с крылом. Этот дождик с сонмом стрел В тучах дом мой завертел, Синий подкосил цветок, Золотой примял песок. Этот дождик с сонмом стрел. Bản Dịch Ở đâu nhà của bố tôi Tấm lưng còm sém nằng trời tháng, năm Cát vàng chưa một dấu chân Trước sân như thể tấm khăn của người Ở đâu nhà của bố tôi?… Người chăn bò hát ngoài sông Đàn bò gặm cỏ trên đồng bao la Bỗng dưng mặt nước sáng lòa Ba ngôi sao nhỏ trời xa bềnh bồng Người chăn bò hát ngoài sông… Cối xay gió – cánh của mình Thời gian quay miết rung rinh sau làng Trăng như quả lắc bằng vàng Nhịp thời gian đổ mơ màng mưa êm Cối xay gió – cánh của mình… Cơn mưa ngàn vạn mũi tên Xuyên mây bay xuống trước thềm nhà tôi Tấm khăn nhàu nát mất rồi Cát vàng như đã bao người giẫm lên Cơn mưa ngàn vạn mũi tên… Thư gửi người phụ nữ Вы помните, Вы всё, конечно, помните, Как я стоял, Приблизившись к стене, Взволнованно ходили вы по комнате И что-то резкое В лицо бросали мне. Вы говорили Нам пора расстаться, Что вас измучила Моя шальная жизнь, Что вам пора за дело приниматься, А мой удел – Катиться дальше, вниз. Любимая! Меня вы не любили. Не знали вы, что в сонмище людском Я был как лошадь, загнанная в мыле, Пришпоренная смелым ездоком. Не знали вы, Что я в сплошном дыму, В развороченном бурей быте С того и мучаюсь, что не пойму – Куда несет нас рок событий. Лицом к лицу Лица не увидать. Большое видится на расстоянье. Когда кипит морская гладь – Корабль в плачевном состояньи. Земля – корабль! Но кто-то вдруг За новой жизнью, новой славой В прямую гущу бурь и вьюг Ее направил величаво. Ну кто ж из нас на палубе большой Не падал, не блевал и не ругался? Их мало, с опытной душой, Кто крепким в качке оставался. Тогда и я, Под дикий шум, Но зрело знающий работу, Спустился в корабельный трюм, Чтоб не смотреть людскую рвоту. Тот трюм был – Русским кабаком. И я склонился над стаканом, Чтоб, не страдая ни о ком, Себя сгубить В угаре пьяном. Любимая! Я мучил вас, У вас была тоска В глазах усталых Что я пред вами напоказ Себя растрачивал в скандалах. Но вы не знали, Что в сплошном дыму, В развороченном бурей быте С того и мучаюсь, Что не пойму, Куда несет нас рок событий… Теперь года прошли. Я в возрасте ином. И чувствую и мыслю по-иному. И говорю за праздничным вином Хвала и слава рулевому! Сегодня я В ударе нежных чувств. Я вспомнил вашу грустную усталость. И вот теперь Я сообщить вам мчусь, Каков я был, И что со мною сталось! Любимая! Сказать приятно мне Я избежал паденья с кручи. Теперь в Советской стороне Я самый яростный попутчик. Я стал не тем, Кем был тогда. Не мучил бы я вас, Как это было раньше. За знамя вольности И светлого труда Готов идти хоть до Ла-Манша. Простите мне… Я знаю вы не та – Живете вы С серьезным, умным мужем; Что не нужна вам наша маета, И сам я вам Ни капельки не нужен. Живите так, Как вас ведет звезда, Под кущей обновленной сени. С приветствием, Вас помнящий всегда Знакомый ваш Сергей Есенин. Bản Dịch Nhớ chăng, người có nhớ chăng Lặng im tôi đứng tựa lưng bên tường Lời người gay gắt trong phòng Ném vào tôi, chẳng xót thương chút nào? Bảo rằng đến lúc biệt nhau Đời người cực nhục âu sầu vì tôi Bảo rằng? Đã đến lúc rồi Tự người lo liệu cuộc đời mình thôi Mặc cho số phận của tôi Cứ lăn xuống dốc… Hỡi người yêu thương. Hỡi người, có hiểu hay không Đã bao giờ thấy tận lòng yêu tôi? Ở trong hỗn độn lũ người Tôi như con ngựa đường dài ruổi rong Hỡi người, có hiểu hay không Tôi phi ngơ ngác bão giông dòng đời?… Kề nhau chẳng rõ mặt người Xa nhau mới thấy rạng ngời chân dung Là khi sóng dữ biển tung Con tàu số phận bão bùng, ai hay… Con tàu trái đất quay quay Bỗng người cầm lái bỏ tay lái rồi Vinh quang tìm chốn sao trời Để con tàu giữa bời bời cuồng phong Chúng ta còn đứng trên boong Ai chửi rủa với ai còn oẹ nôn Và ai khoẻ mạnh kiên cường Hiên ngang trụ giữa trùng dương sóng gào Tôi chui tọt xuống hầm tàu Cúi trên miệng cốc với màu rượu Nga Để dồi dịu bớt xót xa Trong men rượu – thứ rượu Nga tuyệt vời Hỡi người yêu của tôi ơi Mắt buồn day dứt nhìn tôi tủi hờn Trước bao gây gổ om xòm Trước bao câu chuyện kinh hồn về tôi Nhưng người nào hiểu giữa đời Tôi buồn ngơ ngác biết rồi về đâu?… … Năm qua mau tháng qua mau Tôi không còn trẻ – nhuốm màu thời gian Chẳng như xưa nữa tâm hồn Nghĩ suy, xúc động chẳng còn như xưa Tôi nâng chén rượu tung hô Mừng vui, chợt nhớ âu lo mắt người… Hỡi người yêu của tôi ơi Giờ đây tôi muốn tìm người, báo tin Tôi không rơi xuống biển đen Bởi tôi còn một niềm tin trên bờ Giờ trên đất nước Tự Do Tôi là người bạn đường xa trọn đời Bây giờ tôi khác xưa rồi Chẳng làm người khổ như hồi xa xưa Dưới cờ sáng tựa bông hoa Tôi đi, dù đến trời xa vô cùng… Hãy cho qua những lỗi lầm Người ơi, tôi biết chắc rằng, giờ đây Người đang sống với tháng ngày Bên chồng mực thước, dạn dày, thông minh Những niềm mơ ước chúng mình Với người, hẳn đã trở thành lạ xa Và tôi, tôi của bây giờ Với người, người chẳng cần gì nữa đâu!… Sao đời dắt dẫn thế nào Xin người cứ sống ngọt ngào vậy thôi Và tôi xin gửi tới người Lời chào của kẻ suốt đời không quên Với bao thương nhớ kề bên Lời chào của một người quen của người Với Pushkin Мечтая о могучем даре Того, кто русской стал судьбой, Стою я на Тверском бульваре, Стою и говорю с собой. Блондинистый, почти белесый, В легендах ставший как туман, О Александр! Ты был повеса, Как я сегодня хулиган. Но эти милые забавы Не затемнили образ твой, И в бронзе выкованной славы Трясешь ты гордой головой. А я стою, как пред причастьем, И говорю в ответ тебе Я умер бы сейчас от счастья, Сподобленный такой судьбе. Но, обреченный на гоненье, Еще я долго буду петь… Чтоб и мое степное пенье Сумело бронзой прозвенеть. Bản Dịch Sao nhớ quá một tài năng kỳ diệu Của một người mang số phận nước Nga Tôi đứng trên đại lộ Tơ-ve-rơ Và tôi nói với chính mình đang đứng Trước một người tóc vàng, gần như trắng Ngỡ mù sương trong thần thoại xa vời Ôi! Alexandro! Anh là người lêu lổng Như hôm nay tôi lêu lổng vậy thôi. Nhưng những trò vui trìu mến ấy Chẳng làm mờ hình ảnh của anh Và trong đồng của sự vinh quang tôi luyện Đầu anh còn kiêu hãnh rung lên Còn tôi vẫn đứng đây như trong cuộc lễ mừng Và trả lời anh Tôi có thể chết Tôi có thể chết ngay bây giờ, từ hạnh phúc Giống như số phận của anh kia. Nhưng tôi là một người trong xua đuổi Tôi phải còn, và phải hát không ngừng Để những bài hát của tôi về đồng nội Mãi rung lên như tiếng ngân đồng!… Trên đây chúng tôi đã dành tặng cho quý độc giả những bài thơ dịch nổi tiếng trên thế giới của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo. Qua đó chúng ta thêm phần thán phục khả năng sáng tác của ông. Hãy đồng hành cùng để theo dõi những bài viết đặc sắc hơn nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi! Theo Uploaded byjjane Jasmine 100% found this document useful 2 votes2K views2 pagesDescriptionthơ, chia, nguyễn trọng tạiCopyright© © All Rights ReservedShare this documentDid you find this document useful?Is this content inappropriate?Report this Document100% found this document useful 2 votes2K views2 pagesPhân tích bài thơ Chia của Nguyễn Trọng TạoUploaded byjjane Jasmine Descriptionthơ, chia, nguyễn trọng tạiFull descriptionJump to Page You are on page 1of 2Search inside document You're Reading a Free Preview Page 2 is not shown in this preview. Buy the Full Version Reward Your CuriosityEverything you want to Anywhere. Any Commitment. Cancel anytime.

nguyễn trọng thơ là ai